Gửi Anh, Ánh Trăng Sáng Ở Chợ Thực Phẩm Của Em

Chương 3

Anh đã được nhận vào Đại học S như mong muốn của mình.

Khi tôi đến đó, bọn họ vừa mới hoàn thành khóa huấn luyện quân sự, mọi người đang đi bộ về, trông có vẻ thưa thớt ít người lắm.

Tôi mặc một chiếc váy màu trắng, ở một nơi có tỷ lệ nam nữ là 7:1 như trường kỹ thuật, tỷ lệ quay đầu nhìn tôi khéo phải 100% ấy chứ.

Có một nhóm nam sinh trông như được đào lên từ dưới đất lên đang đi bộ về phía này, tôi liếc mắt một cái là đã có thể nhận ra anh rồi.

“Trình Hạ!”

Cho dù có là lúc nào đi nữa, anh cũng đều sạch sẽ đến vậy, sảng khoái tự tại như một đám mây.

Anh rất ngạc nhiên: "Nhậm Đông Tuyết, sao cậu lại ở đây?"

Đối với anh mà nói, tôi đã mất tích cả một kỳ nghỉ hè rồi.

“Đến chúc mừng sinh nhật anh đó! Hiện tại em đang đi làm việc tại Khoa học Kỹ thuật Thụy Giản, cách chỗ anh năm trạm dừng thôi.” Tôi mỉm cười đứng dậy, đưa món quà của mình cho anh: “Chúc mừng sinh nhật, Trình Hạ.”

Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng tôi cũng đã tìm được việc làm ở thành phố này.

Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng có thể đến được đây vào ngày sinh nhật của anh.

"Đây là chị dâu đó hả! Đúng là thâm tàng bất lộ quá đó!"

Mấy người bạn học của anh ở xung quanh bắt đầu ồn ào đầy ái muội. Anh quay đầu qua cười mắng một câu rồi nhận lấy món quà, nói: "Sao cậu tới mà cũng không nói một tiếng, đợi lâu lắm rồi nhỉ?"

“Mới chút thôi."

Bốn tiếng đồng hồ, cũng không quá dài.

“Đi thôi, tôi mời cậu ăn cơm.”

Anh đưa tôi đến căng tin ăn cơm. Sau cả kỳ nghỉ hè không gặp, anh đã trổ giò chẳng khác gì măng mọc mùa xuân cả.

Anh cũng gầy đi, các đường nét trên khuôn mặt lại càng thêm tinh xảo hơn, mái tóc cũng dài hơn, chứng tỏ là sau khi vào đại học, cuộc sống của anh vẫn luôn tràn đầy năng lượng.

Không giống như con mọt sách hay đỏ mặt, mềm lòng lại ngượng ngùng trong ký ức của tôi.

Lúc này đây, tôi im lặng lắng nghe anh nói, bởi vì tôi thực sự không thể nói chen được vào câu nào.

Sau khi cơm nước xong, anh đưa tôi đến ga tàu điện ngầm.

“Về đến nhà thì gửi tin nhắn cho tôi.” Anh vẫy tay với tôi, chuẩn bị rời đi.

"Trình Hạ, em có lời muốn nói với anh."

Đã soạn sẵn nghĩ sẵn cả trăm lần trong đầu mà giọng tôi vẫn run rẩy vô cùng.

“Lần đầu tiên gặp anh, em đã rất thích anh rồi. Lúc trước anh nói rằng anh muốn học tập… Bây giờ, em muốn hỏi anh, có thể không…”

Tôi đã nói tôi thích anh cả trăm lần rồi.

Đây là lần đầu tiên tôi chính thức tỏ tình với anh, lo lắng đến nổi nói năng lộn xộn.

Lúc đó tôi còn trẻ đẹp, xung quanh có rất nhiều chàng trai theo đuổi tôi. Họ nói rằng con mọt sách như Trình Hạ mà được tôi coi trọng thì đó là may mắn của anh.

Thế nên tôi không biết trời cao đất dày, cũng không biết giữa chúng tôi đến tuột cùng là có cái gì đang gác ngang chắn lối nữa.

Nhưng mà bây giờ.

Cánh cổng lớn với hàng trăm năm lịch sử, những tòa nhà giảng dạy rộng rãi, cùng với những sinh viên đang chuyện trò vui vẻ, tất cả đều khiến tôi cảm nhận được cái khoảng cách này. Tôi và Trình Hạ, là người của hai thế giới khác nhau.

“Tôi vẫn chưa muốn yêu đương.”

Trình Hạ dường như đã đoán trước được điều này, anh cũng từ chối tôi vô cùng dứt khoát, lưu loát.

Ban đêm vô cùng yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng sóng biển ở cách đó không xa, đang nhẹ nhàng vỗ vào bờ cát.

Sau một hồi trầm mặc, anh nói: "Cậu không sao chứ?"