Gửi Anh, Ánh Trăng Sáng Ở Chợ Thực Phẩm Của Em

Chương 2

Chương 2

Đám anh em của anh bỏ chạy như đang bị ma đuổi, để lại tôi và anh đứng đó. Anh cúi đầu lảng tránh ánh mắt tôi, bất đắc dĩ mà lẩm bẩm: “Nhậm Đông Tuyết, cậu có thể đừng đến tìm tôi nữa được không?”

"Tại sao?"

Anh suy nghĩ hồi lâu rồi mới nghẹn ra được một câu: "Ảnh hưởng đến việc học của tôi!"

Tôi cười ngặt nghẽo, sau đó giống như một con bé lưu manh mà nói với anh: “Được thôi, nếu anh đồng ý hẹn hò với em thì em sẽ không đến nữa.”

Anh lại lần nữa đỏ hết cả mặt.

Còn lâu nhé, nếu anh đồng ý thì tôi sẽ giống như đám con gái kia, ngày nào cũng đến đây để gặp bạn trai hết.

Khi đến ngã ba đường, anh đột nhiên trịnh trọng nói: "Nhậm Đông Tuyết, tôi định thi vào đại học S, chuyên ngành kiến

trúc."

Đó là ngôi trường mà tôi chưa từng nghe đến. Tôi sững sờ một lúc mới chợt nhận ra đây là anh đang bổ sung cho cái câu “Tôi muốn tập trung học hành” kia.

“Làm ơn đi, em chỉ muốn yêu đương với anh thôi, chứ có phải là bàn chuyện cưới hỏi gì đâu.” Tôi bật cười, nghĩ thầm, dân Nhất Trung cũng ấu trĩ thật đấy.

Anh nói tiếp: “Điểm sàn của Đại học S là 649 điểm, tức là phải nằm trong 5% của toàn tỉnh, mà hiện giờ tôi chỉ ở trong mức 25% thôi. Sau giờ học trên trường, tôi phải đảm bảo học thêm thời gian là 5 tiếng đồng hồ nữa. Tôi không thể để lãng phí mỗi phút mỗi giây nào cả”

Tôi nghe không hiểu, cứ thế mà ngơ ngác nhìn anh.

“Nhậm Đông Tuyết, tôi muốn trở thành một kiến

trúc sư, giống như Le Corbusier vậy.”

Dưới ánh hoàng hôn, mặt anh đỏ bừng, như thể vừa nói ra điều gì đó khó nói lắm. Nhưng anh lại vẫn chưa bao giờ lãng tránh khỏi ánh mắt tôi.

Cảnh tượng hôm đó, rất nhiều năm sau vẫn còn in hằn trong ký ức tôi.

Thật ra, tôi đã gặp rất nhiều học sinh trường Nhất Trung. Hầu hết bọn họ đều chơi bóng rổ rất tệ, diện mạo thì ngố tàu, cũng thường xuyên liếc trộm mấy nữ sinh xinh đẹp nữa. Tôi chưa bao giờ cảm thấy có sự khác biệt nào giữa bọn họ và chúng tôi cả.

Chỉ có Trình Hạ là khác, anh không giống.

Ở tuổi mười sáu, anh đã là một người biết mình muốn gì rồi. Anh làm việc chăm chỉ không phải vì “việc làm” hay “kiếm tiền”, mà là vì ước mơ của mình.

Thật ngớ ngẩn...

Nhưng tôi thực sự thích anh.

Lúc tôi định thần lại thì Trình Hạ đã đi rất xa, tôi nhanh chóng đuổi theo anh:

"Trình Hạ, cái người tên ‘Co-bu’ đó là ai?"

“Ngày mai anh có muốn đến thư viện không? Em hứa sẽ không quấy rầy anh đâu.”

Những năm đó, tôi cứ như vậy mà bám riết lấy anh.

Tôi thậm chí không biết mình lấy đâu ra nhiệt huyết và tình yêu vô tận như vậy nữa.

Sau này, tôi tốt nghiệp trường Trung học chuyên nghiệp.

Lúc đó, ba tôi tìm cho tôi một công việc ở địa phương, cắm dây điện trong một nhà máy điện tử, bao ăn ở, lương một tháng là 1.500 tệ, cũng coi như là không ít.

Tôi không muốn. Tôi nói tôi muốn đến Thành phố S - một thành phố ven biển phía Nam, cách rất xa chỗ chúng tôi đang ở.

“Còn không phải là con muốn vào Nam để kiếm được nhiều tiền hơn à? Tiểu vĩ ngày càng lớn mạnh, cũng có nhiều chỗ cần phải tiêu tiền hơn, sao con có thể để ba lớn tuổi mà còn phải lao lực chứ?” Tôi có một thiên phú lớn, chính là rất biết dỗ dành người khác.

Tiểu Vĩ là đứa em trai mà ba tôi sinh ra sau khi ông ấy tái hôn. Thằng bé nhỏ hơn tôi mười tuổi.

Quả nhiên, ba tôi nghe vậy thì cảm động lắm, ông ấy đưa cho tôi hẳn 3.000 tệ, thế là tôi bắt chuyến tàu đi về phương nam.

Thật ra, tôi đã nói dối ông ấy. Tôi chẳng hề định quan tâm đến thằng nhóc đó chút nào.

Tôi đi về vào nam là bởi vì nơi đó có Trình Hạ.