Gửi Anh, Ánh Trăng Sáng Ở Chợ Thực Phẩm Của Em

Chương 1

Lần đầu tiên gặp anh, tôi đang trông sạp hàng giúp mẹ. Đó là sạp quần áo ở chợ nông sản, những bộ quần áo vừa rẻ lại xinh đẹp được treo ngay ngắn trên một chiếc giá sắt, phải dùng móc sắt mới có thể treo lên và lấy xuống.

Mẹ anh đang mua thịt ở gian hàng bên cạnh, thấy tôi đang làm bài tập, bà ấy cười nói: “Đứa trẻ này vừa nhìn đã biết là học giỏi, cháu học trường nào thế?”

“Trường trung cấp nghề số 2 ạ.” Tôi ngẩng đầu lên, cười híp mắt hỏi: “Dì ơi, dì xem áo sơ mi ngắn tay không ạ? Hàng này đều đến từ Quảng Đông đó.”

Mẹ anh lúng túng khách sáo đôi câu lại tiếp tục lựa thịt, mà lúc này tôi cũng nhìn thấy anh. Anh mặc đồng phục học sinh của trường THPT số 1, mái tóc đen nhánh gọn gàng, đứng xách đồ ăn sau lưng mẹ mình với dáng vẻ thanh tú của một người có học.

Anh rất điển trai, đây là ấn tượng đầu tiên. Nhưng mà mỗi ngày tôi đi qua trường cấp 3 không biết bao nhiêu lần, chỉ có anh khiến tôi cảm thấy vô cùng sạch sẽ, sạch sẽ đến mức hoàn toàn không ăn nhập với chợ thực phẩm này.

Tôi cúi đầu tiếp tục làm bài tập, có điều chẳng hiểu tại sao lại hoàn toàn không có cách nào tập trung chú ý được. Tôi dứt khoát đặt bút xuống đứng dậy, đối phương đã đi tới cổng chợ thực phẩm. Mẹ anh đi nhanh hơn, đang đứng nói chuyện với người trước mặt, mà anh lại kiên nhẫn đứng chờ ở cổng vào.

Hình ảnh đó mang một vẻ đẹp cô quạnh, như thể đã báo trước cái kết của chúng tôi.

Tôi đuổi theo, nói với anh: “Nè, đúng, nói cậu đó, cậu là học sinh trường THPT số 1 à?”

Anh chỉ ngón tay vào bản thân, khó hiểu hỏi: “Tôi ư?”

“Cậu có thể cho tôi xin QQ không? Tôi rất muốn làm quen với cậu.” Tôi tiếp lời.

...

Thật ra điểm thi tuyển sinh cấp 3 của tôi tạm được, không đậu nổi vào trường hiếu học như THPT số 1 và số 2, chỉ có thể học một trường cấp 3 bình thường.

Nhưng cha mẹ tôi ly hôn, tôi sống với bà nội, muốn kiếm được tiền càng sớm càng tốt nên tôi đã học điện tử ở trường trung cấp nghề.

Vừa vào trường, tôi có hơi hối hận, trong trường không ai đi học, thầy giáo lên lớp dạy cũng uể oải.

Các nam sinh bận chơi game và yêu đương, phần lớn các nữ sinh cũng để tóc mái dày dễ thương, thảo luận xem TVXQ và Super Junior ai đẹp trai hơn bằng giọng điệu the thé bén nhọn.

Tôi ngược lại không phải là nhất định phải học tập, chẳng qua tôi cảm thấy nhàm chán với cuộc sống như thế. Mỗi ngày tôi làm hết bài tập đối phó thì đọc tiểu thuyết, “Anh chàng kia thật đẹp trai”, “Long Nhật Nhất anh chết chắc rồi” gì đó.

Tôi đọc nhanh như gió xong rồi vứt sang một bên, vẫn cảm thấy chán chường.

Quen biết Trình Hạ là chuyện thú vị duy nhất trong ba năm cấp 3 ở trung cấp nghề của tôi.

Khi đó, việc tìm bạn trai là nam sinh của THPT số 1 và số 2 rất phổ biến, có câu nói thiếu gì bù đó, tôi và nữ sinh trong lớp thường xuyên mặc đồng phục học sinh mượn được đi vào THPT số 1.

Bọn họ tìm bạn trai thân mật, mà tôi đợi Trình Hạ tan học.

“Yo, Trình Hạ, vợ cậu tới rồi kìa!”

Các anh em của anh vừa nhìn thấy tôi liền ồn ào lôi kéo và đẩy anh về phía tôi. Anh phát cáu, quát lên: “Vương Cường, cậu thiếu đòn đúng không?”

Khi đó anh để đầu đinh, là một nam sinh kỷ luật, tức giận đến nỗi mặt mũi đỏ bừng.

“Anh Hạ xấu hổ rồi!”

“Chạy mau!”