Sau chuyện này, tôi vẫn cứ thích Trình Hạ.
Tôi vẫn thường trò chuyện với anh sau giờ làm việc của mình. Để có chủ đề chung, tôi còn từ trên Internet mà mua cả sách giáo khoa đại học của trường bọn họ, ghi nhớ những cái tên của các kiến
trúc sư nổi tiếng mà anh thuận miệng nhắc đến.
Thật buồn cười, căn bản là tôi đọc không hiểu.
Công ty chúng tôi và trường học của bọn họ nằm ở hai đầu thành phố, tôi lại còn thường xuyên vượt núi băng sông để đén tìm anh nữa chứ.
Anh đối xử với tôi như bất kỳ người bạn nào khác, sẽ trả lời tin nhắn, cũng sẽ nói chuyện điện thoại rất dài rất lâu với tôi.
Khi tôi đến gặp anh, nếu mới được phát sinh hoạt phí thì chúng tôi sẽ đi ăn lẩu ở ngoài trường, còn nếu chưa được phát sinh hoạt phí thì chúng tôi sẽ đến căng tin để ăn món lẩu cay ở trường bọn họ.
Sau khi cơm nước xong, anh sẽ đưa tôi đến thư viện để tự học. Anh thì gặm những tác phẩm vĩ đại khó hiểu, còn tôi đọc sách giáo khoa tự học dành cho người lớn.
Thực ra thì tôi đã xem những bức ảnh anh đăng trên mạng. Anh cũng không phải là người mọt sách đến thế, anh và các bạn cùng lớp còn đạp xe đạp ven biển, đi tham dự triển lãm truyện tranh, còn đi du lịch ở các thành phố ở xung quanh đây nữa.
Đó là thời gian rảnh rỗi quý giá của anh, và anh sẽ không chia sẻ nó với tôi.
Anh chỉ cho tôi ở lại với anh khi anh ấy đang học thôi.
Do đó, tôi cũng rất cẩn thận mà nín thở ngưng thần, thậm chí ngay cả khi hít thở cũng rất nhẹ.
Chúng tôi đến Mộ Dã Tứ Hợp để ăn tối. Sau khi ăn xong, anh đưa tôi đến ga tàu điện ngầm, chúng tôi sóng vai mà đi cạnh nhau như bao cặp đôi khác, ngoại trừ việc vai anh và vài tôi - luôn cách nhau một khoảng bằng cái nắm tay.
Khoảng cách một cái nắm tay này như là một ranh giới vô cùng rõ ràng. Bất cứ lúc nào anh cũng có thể không trả lời lại tin nhắn của tôi. Cần anh muốn thì anh có thể đi giao lưu hữu nghị, và có quan hệ ái muội với bất kỳ cô gái nào, mà tôi thì không thể tức giận, thậm chí là không thể để anh nhận ra bất kỳ cảm xúc nào của mình.
Tôi không thể để anh biết rằng, dù anh đối xử với tôi như bụi bặm, thì tôi vẫn thích anh.
Tôi không thể để cho anh biết rằng, tôi đã hạ mình đến mức này.
Vào năm mà anh học năm ba, vở kịch phải biểu diễn ở bữa tiệc mừng năm mới của trường anh bị thiếu mất một người diễn. Anh là chủ tịch hội sinh viên, nên đã gọi cho tôi và hỏi tôi xem có thể để cứu anh một bàn này được không. Tôi hi hi ha ha nói là, anh mời em ăn cơm thì e sẽ đến.
Thời gian tập luyện kéo dài suốt một tháng, mỗi ngày tôi đều bắt xe qua lại, cũng nhanh chóng mà hòa hợp với nhóm các cô sinh viên đàn em của anh. Dù sao thì tôi cũng đã làm việc được ba năm, kiếm được một ít tiền, đồ trang điểm và quần áo cũng tốt hơn của các cô ấy một chút. Các cô ấy rất thích vây quanh tôi mà hỏi tới hỏi lui mấy câu như: "Chị ơi, chị mua chiếc váy này ở đâu vậy?", "Chị ơi, màu son này là màu son số bao nhiêu thế?"
Các cô ấy cũng bĩu môi nói: “Thật hâm mộ mấy người đã kiếm ra tiền như chị.”
Trong lòng tôi lại thầm nói: “Thật hâm mộ vì các em được học ở một ngôi trường tốt như vậy.”