Gào Thét Vô Vọng

Chương 1.3: Kim tự tháp bí ẩn

Viện trưởng không thể hiểu vì sao JungKook lại hoang mang đến vậy, bởi JungKook biết rõ, mặt dây chuyển hình cung đó không thể nào lại nằm ngay trước lối vào hướng Bắc. Nó vốn dĩ phải nằm ở mặt hướng Nam! Vì NamJoon thảy mặt dây chuyền từ ngoài hàng rào, anh ta không có khả năng ném mặt dây chuyền xuyên qua Kim tự tháp được.

Không lẽ sau khi NamJoon ném, Kkanji liền chạy đến ngậm mặt dây chuyền mang qua phía bên kia của Kim tự tháp? Chuyện này chắc chắn không xảy ra, mặt dây chuyền không phải đồ ăn, Kkanji không có lý do gì tha đi.

Một giả thiết khác, Kkanji thật sự bị điều khiển. Trong đêm đen, có thứ gì đó thu hút nó chạy đến mặt sau Kim tự tháp, và cũng có “thứ gì đó” đã lặng lẽ di chuyển vị trí mặt dây chuyền này đến trước lối vào…

JungKook lặng người một hồi lâu, nuốt xuống ngụm nước bọt, sống lưng phát lạnh. Từ đêm qua đến giờ, cậu luôn cảm thấy Kim tự tháp này quá quỷ quái, cần phải tránh xa.

– JungKook? – Viện trưởng khẽ gọi khi thấy cậu thất thần. Trong một ngày mà cậu phải ngây ngẩn đến mấy lần.

JungKook hoàn hồn, mỉm cười qua loa:

– Mặt dây chuyền này… có ý nghĩa gì sao?

Viện trưởng ra vẻ trịnh trọng: – Cậu nói xem?

– Tôi không biết.

– Cậu biết. – Viện trưởng khẳng định – Hôm qua, cậu đã nói gì về Kim tự tháp này, nhớ không?

JungKook cười trừ: – Chỉ là lời nói bâng quơ để chối tội cho Kkanji mà thôi.

Viện trưởng lắc đầu:

– Cậu có biết sáng nay, lẽ ra nhóm khảo cổ đến kiểm tra lối vào là chúng ta – Viện khảo cổ phía Nam, chứ không phải Viện khảo cổ phía Bắc. Thế nhưng, vì danh sách vấy mực, chúng ta đã không thể vào và chúng ta đã thật sự thoát chết. Như thể đây là ý của thần linh vậy. Vết mực đã cứu chúng ta.

Viện trưởng cầm lên mặt dây chuyền, bước đến gần JungKook:

– Tôi đến đó, không có quyền được đi vào. Nhưng ngay lối vào, tôi nhặt được cái này. Cậu cũng nhận ra đúng không? Cung Xử Nữ. Và có lẽ cậu cũng không ngờ tới đâu, cả Viện khảo cổ phía Bắc lẫn phía Nam, chỉ có duy nhất cậu mang cung Xử Nữ.

– Hửm? – JungKook nhướn hết mức hàng lông mày lên, ngơ ngác.

– Bao nhiêu người ở Viện khảo cổ phía Bắc không thấy, lại để cho tôi nhìn thấy mặt dây chuyền ngay lối vào. Đây rõ ràng là ý thần linh, chỉ có người Cung Xử Nữ mới an toàn mở ra lối đi vào trong.

– Viện, Viện trưởng… cái suy luận này hình như không được hợp lý lắm. Hơn nữa, có lẽ Viện trưởng đã nhầm lẫn gì rồi, anh NamJoon cũng mang cung Xử Nữ mà?

– Hợp lý. Rất hợp lý! Hai người gác trực khai báo đêm qua có nghe tiếng mèo kêu, gần ngay nơi tìm được lối vào. Cậu nói xem, NamJoon có nuôi mèo sao? Hay chỉ có mỗi cậu nuôi thôi đúng không? Rõ ràng Kkanji chính là ân nhân của chúng ta.

Lần đầu tiên JungKook biết thế nào là cảm giác á khẩu. Trí tưởng tượng và đức tin thần thánh của Viện trưởng quả không thể xem thường. Khó khăn lắm cậu mới nở ra được một nụ cười gượng gạo:

– Sao Viện trưởng không nghĩ mặt dây chuyền này là lời cảnh báo của thần linh, có nghĩa, cấm người cung Xử Nữ bước vào?

Viện trưởng khoát tay:

– Thần linh luôn chỉ dẫn, luôn gợi mở hướng đi cho các tôi thần của ngài. Hơn nữa hai người chết không ai mang cung Xử Nữ. Tôi đã quyết định rồi, danh sách bị vấy mực quả thật không phải điều tồi tệ. Tôi sẽ trình bản danh sách mới lên Bộ Cổ vật, và cậu chính là người sẽ mở đường cho chúng ta.

– Hả? Viện trưởng à, cái này…

– Tôi muốn khai quật lăng mộ này. Đã có hai đồng nghiệp của chúng ta hy sinh, chúng ta không thể để họ ra đi vô nghĩa. Nếu thật sự thần linh đã chỉ dẫn, có thể Kim tự tháp này chứa đựng rất nhiều bí mật quan trọng về nền văn minh đã bị chôn vùi mấy ngàn năm. JungKook, cậu là người được chọn. Tôi ủng hộ cậu.

– …

Bước ra khỏi phòng Viện trưởng, JungKook vẫn còn mơ hồ.

NamJoon như chờ đợi sẵn, bổ nhào đến bá vai JungKook.

– Thế nào rồi?

JungKook nói: – Anh đoán xem?

NamJoon liền cười đắc ý: – Kế hoạch của tôi rất hoàn hảo đúng không? Cậu được chọn khai quật lăng mộ rồi chứ gì?

JungKook chán nản đẩy NamJoon ra, nhấn giọng:

– Đã có hai người thiệt mạng. Anh nghĩ còn ai muốn đi vào cái nơi tử thần ấy không?

NamJoon lại xấn tới, khoác vai, bá cổ:

– Chắc chắn là còn. Tôi nói, chỉ cần cậu có thể khám phá một bí ẩn nhỏ trong Kim tự tháp này thôi, cũng đủ nổi danh rồi. An tâm, vì đã có án mạng, lần khảo cổ sau Chính phủ sẽ tăng cường đội bảo vệ trinh sát. Tôi ủng hộ cậu.

Lại là câu ủng hộ không chút trách nhiệm này. JungKook gạt tay NamJoon ra, thuận tiện đòi lại Kkanji rồi đi thẳng vào phòng.

***

Lần trình danh sách lên Bộ Cổ vật này được duyệt nhanh đến không tưởng. Chỉ hai ngày là đã có kết quả. Không phải do JungKook được ưu ái, mà chính là yếu tố thiên thời địa lợi.

Tổ chức khảo cổ lớn nhất Thế giới – Onuris đã đứng ra tài trợ cho lần khai quật tiếp theo. Thế lực của Onuris cực kỳ lớn, có quan hệ rộng với Chính quyền các quốc gia, còn được nhiều gia tộc có tiền ủng hộ. Hầu như tất cả các cuộc khai quật Kim tự tháp lớn đều có sự tham gia của Onuris, và các kết luận, công bố nghiên cứu chứng thực đều từ Onuris. Lẽ ra việc khảo sát Kim tự tháp này phải do Onuris nhận lấy trước tiên, Viện khảo cổ phía Bắc quá nôn nóng lập thành tích đã để xảy ra cớ sự đáng tiếc này. Kim tự tháp vừa khai quật đã cướp đi hai mạng người làm chấn động cả Thế giới, khó trách Onuris ngay lập tức mở cuộc khảo sát gấp như vậy.

Vì Onuris quá lớn, quá quyền lực, các Viện khảo cổ nếu so sánh chỉ thuộc hàng không chuyên. Do đó, bản danh sách vào lăng mộ đa phần là người của Onuris, còn lại, mỗi Viện khảo cổ chỉ được cử một người. Đây giống như “làm từ thiện”, cho các Viện khảo cổ có cơ hội học hỏi.

JungKook cứ thế trở thành người đại diện duy nhất của Viện khảo cổ phía Nam tham gia chuyến khai quật lăng mộ.

NamJoon giật lấy bản danh sách từ tay JungKook, vẻ mặt anh ta như thấy phải báu vật cực kì quý giá.

– Kim TaeHyung dẫn đoàn? Trời ơi, JungKook, cậu được đi cùng đoàn với Kim thượng!!