JungKook lấy lại bản danh sách, lẩm bẩm: – Có gì phải hứng trí như vậy chứ?
NamJoon nói:
– Bởi vậy mới nói cậu không biết gì về thế sự cả. Dòng tộc họ Kim bao đời nay là đỉnh đỉnh đại danh trong ngành khảo cổ. Là trụ cột chống đỡ Onuris. Tất cả các cuộc khai quật có họ tham gia đều được lý giải triệt để nhất từ nguồn gốc, xuất xứ đến niên đại hình thành. Đặc biệt thanh niên Kim TaeHyung này, mới hai mươi mấy tuổi đã là Viện trưởng Viện nghiên cứu văn minh Ai Cập cổ của tổ chức Onuris. Không văn tự Ai Cập cổ đại nào không hiểu, không triều đại Ai Cập nào không thể lý giải, tinh thông thiên văn học… Giới khảo cổ xưng tụng, gọi cậu ta là Kim thượng*.
(Kim là họ của TaeHyung, cũng có nghĩa là vàng – biểu tượng của vua chúa, thượng là cao quý, ở trên cao, Kim thượng ý chỉ là vua của ngàng khảo cổ)
Đã trong ngành khảo cổ thì ai chưa từng nghe qua đại danh Kim thượng Kim TaeHyung, nhưng với JungKook thì y cũng chỉ đơn giản là ngôi sao sáng, là viên ngọc quý cao cao tại thượng, chẳng liên quan gì đến cậu. Vừa làm việc, miệng cậu vừa lẩm bẩm chẳng quan tâm:
– Giỏi đến thế sao? Vậy anh ta có lí giải được Kim tự tháp được xây dựng như thế nào không? Có thể biết tại sao Ai Cập cổ đại sụp đổ không? Còn nữa, anh ta trẻ như vậy, chỉ hơn tôi 2 tuổi. Cái ngành này phải càng lớn tuổi mới càng có nhiều kinh nghiệm.
NamJoon kiên nhẫn nói:
– Cậu có một chút tinh thần phấn đấu được không? Người ta là con trai độc đinh của dòng họ Kim, tổng tài sản ước tính hơn 70 tỷ đô la Mỹ, thuộc tốp đầu giàu nhất Thế giới. Là dạng thanh niên bên ngoài đẹp trai bên trong có tiền. Kết thân với người như vậy không thiệt thòi đâu nha.
JungKook bật cười: – Tôi không phải cô gái cần gả đi, việc gì quan tâm đến mấy chuyện như thế. Hơn nữa, thân phận anh ta chói sáng như vậy, tầng lớp công sở như tôi đây không kết thân nổi đâu.
JungKook lại tiếp tục vùi đầu vào các mẫu vật của mình, không hề quan tâm NamJoon vẫn còn điều ấp ủ. Cuối cùng, anh ta vẫn quyết định nói:
– Chuyến đi này, ừm… Kim SeokJin cũng có tên trong bản danh sách.
– Ồ, vậy sao? Là vị anh họ thất lạc bao năm của anh đó sao? – JungKook giả vờ bất ngờ.
NamJoon nhăn mặt nói:
– Cậu cũng biết Jin là anh họ của tôi, nhớ chiếu cố anh ấy một chút. Cái người đó, chỉ được cái đẹp trai thôi, mọi thứ còn lại đều vứt đi cả.
JungKook phụt cười: – Nếu anh họ anh đừng đưa ra mấy cái đề nghị đi buôn, tôi cũng không tránh mặt anh ấy làm gì.
– Nói chung, tôi rất tin tưởng năng lực khai quật lăng mộ của cậu. Nếu đạt được 2/3 thành tích, chiếu cố một chút cho anh Jin là được rồi.
JungKook dừng làm việc, nhìn thẳng vào NamJoon, nhấn giọng: – Được rồi. Còn không biết ai phải chiếu cố ai đâu.
Bấy giờ NamJoon mới hài lòng quay về bàn làm việc.
Không phải JungKook không biết mối quan hệ “không đưa ra ánh sáng được” của NamJoon và SeokJin, chỉ là họ không nói, cậu cũng không việc gì làm ra vẻ biết tất tần tật. JungKook chưa từng nghĩ giữa hai nam nhân phát sinh tình cảm đó sẽ lâu bền. Thế nhưng hai người kia quen nhau ít nhất cũng 10 năm rồi, từ khi còn là bạn học ở chung phòng trọ. Họ sẽ không bao giờ kết hôn, chẳng bao giờ công khai, thế nhưng là người lặng lẽ theo dõi từ phía sau, JungKook cảm thấy tình cảm đó rất ngọt ngào, rất bình dị. Họ giống như là đôi tri kỷ cùng bước chung một con đường, hơn là sở hữu xá© ŧᏂịŧ như nhiều đôi nam nữ khác.
Nếu thật sự có một người vì mình mà dốc lòng lo lắng, để tâm chăm sóc, JungKook nghĩ, cậu cũng không quá câu nệ là nam hay nữ. Ừm, cậu không phải là đồng tính, cậu không thích nam nhân. Nhưng cậu lại thích tình tri kỷ đẹp đẽ của đôi Nam-Jin này.
.
.
Hôm nay phải đến Kim tự tháp, chuẩn bị cho chuyến khai quật.
Mấy ngày nay JungKook luôn cố gắng dùng linh cảm để dự đoán các nguy hiểm có thể xảy ra, nhưng cậu lại không thấy gì. Giác quan thứ 6 này chỉ khả kiến, bất khả cầu. Đôi khi nhìn thấy rất rõ ràng, đôi khi không có dấu hiệu cụ thể. Càng muốn phán đoán, càng mịt mù.
Nhưng nếu nhìn không ra thì có thể không có nguy hiểm gì.
Kkanji không còn hoảng sợ nữa, vẫn tham ăn và mập lù. Mỗi khi vuốt ve cái đầu tròn của nó, JungKook luôn bất giác mỉm cười. Có lẽ, đây là nụ cười chân thật nhất của cậu, chứ không phải kiểu xã giao, cố dằn xuống những cơn tức giận, uất ức.
Viện khảo cổ không sắp xếp xe cho JungKook. Dù sao kinh phí của Viện cũng khá eo hẹp. Cái ngành này muốn dễ sống thì phải có nhà tài trợ. Muốn kiếm tài trợ, Viện phải có nhiều nhân viên mang học hàm Giáo sư, Tiến sĩ, hoặc có nhiều công bố giá trị lịch sử. Viện khảo cổ phía Nam tính ra chỉ hơn được các trường đại học chuyên ngành một chút, nguồn chi tiêu vô cùng hạn hẹp.
Dù JungKook có muốn vào Kim tự tháp hay không thì quyết định đã ra, cậu bắt buộc phải đi. Bị phân đến Ai cập công tác, nếu cậu để hồ sơ bị vấy đen, sau này về nước lại khó tìm được vị trí tốt. Hơn nữa, ngoài dựa vào công việc này kiếm sống, cậu cũng chẳng có nguồn thu nhập nào khác.
JungKook trùm lên khăn choàng (loại khăn che nắng rất phổ biến ở Ai Cập), bắt xe ra khỏi trung tâm thành Cairo, xuôi xuống phía Nam. Đến ngoại thành giáp ranh sa mạc có thể thuê lạc đà. Vượt sa mạc hơn 3 tiếng là đến Kim tự tháp.
Thật ra có thể thuê xe địa hình, nhưng giá cả khá đắt đỏ.
Đang loay hoay lựa chọn con lạc đà ưng ý, JungKook nghe tiếng xôn xao từ phía xa, đặc biệt là các cô gái cứ líu ra líu ríu. Phụ nữ Ai Cập chịu nhiều luật lệ hà khắc từ các đạo giáo, thường sẽ không bày tỏ quá nhiều tâm tư. Đa phần là các du khách thập phương thì có thể cởi mở hơn.
JungKook xoay người nhìn về hướng mà các cô gái đang quan tâm. Cậu liền vỡ lẽ.
Cách đó không xa, một chiếc Range Rover rất chói sáng dừng tại đó. Chiếc này chạy trong sa mạc thì êm phải biết, giá cả cũng chát đỉnh đỉnh. Đứng tựa bên cửa xe là một chàng trai với dáng vẻ phong lưu, chói sáng không kém chiếc xe của anh ta.
Người này rất cao, dáng chuẩn nam thần, tóc mái 7-3 lãng tử, đặc biệt đôi môi dày tạo dáng trái tim luôn tôn thêm dáng vẻ quí phái.
– Jeon thỏ, đến Kim tự tháp à?
Sau khi nhận ra anh ta, JungKook cười gượng một cái xã giao, rồi lại tiếp tục công việc lựa lạc đà cho mình.
Người kia đi đến gần, từng bước chân đều toát lên khí thế ngạo kiều, chặn trước mặt JungKook:
– Đã vô tình gặp nhau, cần gì làm ra vẻ xa lạ vậy.
JungKook thở dài:
– Kim SeokJin, anh lại muốn gì nữa? Không phải hôm trước tôi đã nói rõ rồi sao?
SeokJin nở ra nụ cười dầy nhiệt huyết:
– Tôi là thật có thành ý. Cậu muốn cưỡi con vật này khổ sở đến Kim tư tháp ư? Nắng gắt thế này sẽ bị say. Lên xe đi.
JungKook nheo ánh mắt, hoài nghi lòng tốt của người nọ.
SeokJin giục: – Lên đi. Tôi có phải kẻ chuyên gây phiền toái đâu. Coi như nể mặt NamJoon, đừng lạnh lùng với tôi như vậy.
Đúng là không nể mặt ai chứ không thể bỏ qua NamJoon được, JungKook đành bước theo sau Kim SeokJin. Cậu là người dễ đổ mồ hôi, đi trên sa mạc mấy tiếng với lạc đà, đúng là cực hình.
Bước vào trong xe, hơi lạnh từ máy điều hòa phả vào mặt, JungKook bất giác thở phào sảng khoái, lấy khăn giấy lau đi những giọt mồ hôi.
SeokJin liếc mắt nhìn, bật cười:
– Bé thỏ đúng là bé thỏ, đến cả lau mồ hôi cũng đáng yêu như vậy.
JungKook hừ một tiếng không đáp. Kẻ mang tên Kim SeokJin này là một nhị tổ thế gia, cả nhà đều là người thâm sâu hiển hách trong giới buôn đồ cổ. Anh ta luôn muốn đi buôn theo gia tộc, nhưng lão cha không tin tưởng kiến thức nông cạn về khảo cổ của đứa con ất ơ này, nên quăng anh ta vào Viện khảo cổ phía Bắc, cho lăn lộn trải đời, học tập tri thức.
Nhưng SeokJin nào có nghiêm túc trau dồi, cái đầu của anh ta chỉ muốn làm kinh doanh. Trong một lần hai Viện khảo cổ giao lưu kinh nghiệm, SeokJin phát hiện tay nghề sao chép mẫu vật của JungKook đạt cấp thượng thừa, không phân thật giả, tinh tế sắc sảo, nên nảy ra ý tưởng kinh doanh về buôn cổ vật mô phỏng. Anh ta đề nghị JungKook sao chép các loại cổ vật quý giá ngàn năm, còn anh ta lãnh trách nhiệm tiêu thụ sản phẩm, cả hai cùng làm giàu.
Đây cũng không phải chuyện phạm pháp, vì họ không giấu giếm đó là cổ vật giả, là bản nhái. Nhưng JungKook lại cực kì dị ứng với hành động làm giả đó. Cậu cảm thấy như vậy là xúc phạm giá trị thiêng liêng của lịch sử Ai Cập. Có những thứ được chôn vùi ngàn năm, và chúng muốn được bình yên tại đó. Sao chép, nhân bản, truyền tay người qua người, thật sự rất không tôn trọng cổ vật. JungKook tự thấy bản thân không phải kẻ cuồng khảo cổ, chỉ là khi nghe lời đề nghị của SeokJin, cậu chẳng hiểu vì sao lại phản cảm cực kì.
Mà SeokJin này rất kiên trì đeo bám, tìm đủ mọi cách thuyết phục JungKook. Cho nên mỗi khi JungKook thấy anh ta là lại giả vờ không quen biết, cho đến khi anh ta không nói đến việc buôn khảo cổ nữa mới thôi.
Chưa kể, SeokJin rất hay trêu đùa JungKook, luôn miệng nói JungKook đáng yêu, mắt tròn long lanh, răng thỏ dễ thương hết sức. Cứ thế anh ta liền gọi JungKook là Jeon thỏ. Mà JungKook cực kì dị ứng cái biệt danh này. Cậu là thanh niên đầy cơ bắp, thân cao mét tám, khỏe mạnh khí chất, có điểm nào giống thỏ?
– Tôi có chút bất ngờ khi biết cậu được đề cử cho chuyến này. Tôi nghĩ cái lão Hansal ấy sẽ ưu ái cho JiWoo cơ. – SeokJin vừa lái xe, vừa gợi chuyện.
JungKook lắc đầu chán nản: – Cái này phải hỏi NamJoon nhà anh.
– NamJoon nhà tôi? – SeokJin cao giọng – Ai thèm cùng nhà với anh ta chứ? Cái lão vụng về hậu đậu ấy, không biết chút gì là sinh hoạt thường nhật, suốt ngày cắm đầu vào đống cổ vật và mớ ngoại ngữ không hiểu nổi. Chả trách sao dì của tôi lại đuổi anh ta đến Ai Cập.
JungKook cố rặn ra nụ cười “hờ hờ” hai tiếng. Đó là lí do NamJoon luôn bảo SeokJin cái gì cũng được, chỉ có cái nết là không xong.
– Ngay cả cậu nữa, Jeon thỏ à. Đàng yêu như vậy thì đừng tiết kiệm quá. Thuê một chiếc xe đến Kim tự tháp cũng không bao nhiêu tiền, ngồi lạc đà có khi ê mông trật lưng, không khai quật nổi thì ảnh hưởng đến tiến độ của cả đoàn.
– Ha ha… – JungKook cũng chỉ biết cười, tự hỏi có phải đã quyết định sai lầm khi leo lên chiếc xe này không. Giữa đáng yêu và tiết kiệm tiền có liên quan? Cậu nhanh chóng chuyển đề tài:
– Bên Viện khảo cổ phía Bắc… vẫn ổn chứ?
– Vẫn ổn. Không muốn ổn cũng không được, hai người kia chẳng thể nào tự sống dậy rồi làm việc tiếp, đúng không?
JungKook chẳng thể “ừ” được với câu hỏi này, cậu lại kiên nhẫn chuyển câu chuyện sang hướng khác:
– Anh đại diện cho Viện khảo cổ phía Bắc tham gia chuyến này sao?
SeokJin nhún vai:
– Cái Viện nhỏ xíu ấy không thể vừa tầm đỉnh danh của gia tộc tôi. – Rồi anh ta mỉm cười tự hào – Là Onuris đề cử tôi. Ngay cả Onuris cũng nhìn thấy năng lực của tôi, vì sao lão cha lại không thấy? Không biết đến khi nào ông ấy mới cho tôi thoát khỏi cái Viện khảo cổ không có gì để học kia.
JungKook à một tiếng cho có lệ rồi quyết định không nói thêm gì nữa. Với trình độ khảo cổ của SeokJin, được có tên trong danh sách quật mộ mới là chấn động.
NamJoon đã từng nói, SeokJin là một quý công tử cao sang, thanh nhã, nhưng mọi thứ sẽ sụp đổ sau khi anh ta mở miệng. JungKook xác nhận, điều này hoàn toàn đúng.
Lơ đãng đưa ánh nhìn lên kính chiếu hậu, JungKook khẽ giật mình. Cậu giờ mới phát hiện ở hàng ghế phía sau, có một người âm trầm ngồi đó, đang lặng lẽ lắng nghe họ.
Những tưởng SeokJin chỉ đi một mình, thì ra anh ta còn “hộ tống” thêm một người nữa.
Người kia một thân tây phục đen, khoác áo măng tô dài chấm đất, có mũ trùm kín đầu, chỉ lộ ra sống mũi cao vυ't cùng làn da trắng đến nhợt nhạt. Vì người ấy dựa hẳn vào thành ghế, nên gương mặt hơi ngước lên, qua kín chiếu hậu, JungKook có thể thấy ánh mắt của y lập lờ dưới mũ trùm. Một ánh nhìn lạnh lùng buốt giá, hững hờ ngạo mạn.
Nhìn dáng vẻ âm u tử thần của anh ta, toàn thân JungKook như bị đông cứng.
SeokJin thấy JungKook nhìn mãi vào kính chiếu hậu, lên tiếng:
– Không cần quan tâm đến y.
– Y là…?
– Cứ xem cậu ta vô hình, không việc gì phải để ý đâu.
Mặc dù SeokJin nói vậy, JungKook lại không thể tự nhiên được.
Trong tình huống này, nếu không muốn chào hỏi, người ta sẽ quay mặt đi. Nhưng người kia lại vẫn cứ nhìn thẳng vào JungKook. Dù mũ trùm đã che một nửa gương mặt anh ta, nhưng ánh mắt ấy quá sáng, như hai viên pha lê buốt lạnh ánh lên giữa màn đêm vậy. Anh ta khiến JungKook có chút e dè, cũng vô cùng kì quái.
Cuối cùng, JungKook đành phải thu lại ánh nhìn trước. Mặc dù không liếc vào kính chiếu hậu lần nào nữa, JungKook vẫn cảm giác người kia cứ giữ nguyên thế ngồi ấy mà âm trầm từ phía sau nhìn mình.
Cảm giác thật lạnh, thật ngột ngạt.
Thật may chiếc Range Rover đẳng cấp này chạy rất tốt trên cát, chẳng mấy chốc hình dáng Kim tự tháp đã hiện lên đằng xa. Từ đây JungKook có thể thấy rất nhiều người tập trung phía trước Kim tự tháp, hẳn là mọi người đã đến gần đông đủ.
Xe vừa dừng JungKook đã vội vàng bước xuống. Ra khỏi xe, bị cái nóng lẫn cái nắng chói chang chiếu vào, cậu thở ra một hơi, cứ như vừa được giải thoát.
Kim SeokJin cũng rời xe. Anh ta lập tức vòng ra sau, mở cửa cho người kia.
JungKook có chút không ngờ đến. Kim SeokJin là ai? Con trai độc nhất của tập đoàn buôn Cổ vật, là một đại phú gia khét tiếng. Ngay cả Viện trưởng còn phải nể anh ta vài phần, mặc anh ta tung hoành ngang dọc trong Viện khảo cổ. Trước nay, chỉ có người khác lấy lòng SeokJin, tuyệt không có cảnh anh ta phải ân cần giữ lễ với người khác. Vậy mà, SeokJin lại phải mở cửa xe cho người kia? Thế thì thân phận của người kia càng hiển hách thế nào nữa?