Nghe đến Tutankhamun, Viện trưởng liền đổi sắc mặt. Gần 100 năm trước, đoàn khảo cổ 22 người đã lần lượt chết bí ẩn sau khi khai quật Lăng mộ của Pharaoh Tutankhamun. Tới nay, không ai có thể giải thích được những cái chết bí ẩn này. Đã là nhà khảo cổ, gần như ai cũng bị ám ảnh bởi lời nguyền ấy.
Viện trưởng trầm ngâm một lúc rồi thở dài, trước khi đuổi JungKook ra ngoài, vẫn nhấn giọng:
– Tuy rằng suy đoán của cậu rất đáng suy xét, nhưng tôi vẫn trừ tiền thưởng năm nay của cậu.
JungKook thật chỉ biết cười trừ. Cái gì mà đáng suy xét? Nếu là người bình thường, chẳng ai tin vào lời cảnh báo của thần linh thông qua một con mèo mập cả, thưa Viện trưởng.
JungKook trở về phòng, không biết rằng đã bị nghe mắng đến trời tối mịt.
Cơn gió thổi qua khung cửa sổ mang cái khô hanh vị cát, lại có chút lành lạnh nơi hoang mạc. JungKook tiến đến muốn khép hờ khung cửa lại. Thế nhưng từ xa xăm trong bóng tối, cậu thấy mờ ảo một bóng lưng bé xíu.
Cứ như xuyên qua khoảng thời không, nhìn thấy một không gian khác vậy.
Bóng lưng bé xíu, béo tròn, run rẩy, cầu cứu…
– Kkanji?
JungKook nhíu mày nhìn về xa xăm. Cậu nghe tiếng Kkanji rít gào, cậu cảm giác được nỗi sợ hãi bao trùm lấy cơ thể bất lực đó.
– Kkanji!!!
Ngay lúc JungKook hét lên, hình ảnh kia vụt mất. Trước mắt cậu, vẫn là khung cửa sổ với không gian quen thuộc.
JungKook lặng người một lúc lâu, như rà soát lại những gì mình linh cảm được. Cậu đã quá quen với điều này. Đối diện với nguy hiểm, cậu có thể nhìn thấy trước.
– Kim NamJoon, anh lại quậy cái gì nữa đây!
Oán hận một câu, JungKook vội vàng rời khỏi Viện khảo cổ.
Bắt xe xuống phía Nam, tìm thuê một con lạc đà, cậu mặc kệ gió đêm lạnh buốt, tiến vào sa mạc.
JungKook rất sợ cái linh cảm về tương lai của mình. Hay đúng hơn, chính là oán ghét. Từ cái chết của cha, từ cái quay lưng phũ phàng của mẹ, từ sự vô tình buốt lạnh của kim tiền và thế nhân. Cậu đều nhìn thấy, đều cảm nhận, nhưng bất lực. Cái giác quan này như chỉ thông báo đến vận xui rủi, đau khổ, tang tóc… nó khiến cuộc sống của cậu là chuỗi ngày dài bị dày vò, vật vã. Vì vậy, JungKook chọn cách đối diện với một thái độ điềm tĩnh, qua loa. Không phải cậu quá bạc nhược nhún nhường, mà chính là đã trở thành vô cảm với thế sự.
Sa mạc về đêm. Giữa nơi hoang vu mênh mông bất tận, ánh trăng lại đặc biệt rọi sáng khối đá huyền bí nhô ra giữa biển cát. Thân cao 6m, hướng về phương Nam, đây chỉ là đỉnh ngọn của Kim tự tháp. Theo hình chụp mô phỏng, kiến trúc của nó phải cao 30m, tức có nghĩa phần chìm dưới lòng đất là cả thế giới khổng lồ chưa được khám phá.
Chính vì cơn bão cát dữ dội nửa tháng trước, Kim tự tháp bí ẩn này mới bị nhô ra phần ngọn và được phát hiện. Hầu như 80% thân mình của nó đều chìm dưới cát nên đến nay vẫn chưa tìm được cách vào được bên trong. Chính quyền Ai Cập cùng Hội khảo cổ học Thế giới đưa ra phương án đào sâu xuống dưới. Hiện đang chờ vận chuyển máy móc, thiết bị.
JungKook buộc lạc đà ở phía xa, rồi cẩn thận tiếp cận gần hàng rào bảo vệ, lặng lẽ quan sát xung quanh. Để phòng tránh các loại tội phạm và người dân hiếu kì, nơi đây được canh phòng khá nghiêm ngặt. Ngoài hai vòng hàng rào xung quanh, còn có chốt bảo vệ, có người túc trực ngày đêm. Nói chung, họ phải đảm bảo nội bất xuất, ngoại bất nhập với Kim tự tháp quý hơn vàng lẫn kim cương này.
JungKook cứ thế vừa trốn vừa né men theo hàng rào mà đi. Không lâu sau, cậu nhìn thấy bóng người lấp ló ngay góc khuất nhất của hàng rào. Thân cao hơn mét tám, dáng người gầy mảnh, hành vi bất chính, còn ai khác ngoài anh bạn đồng nghiệp Kim NamJoon của cậu?
JungKook lập tức tiến đến gần. Cảm giác được có bóng người, sợ bị phát hiện nên NamJoon liền bỏ chạy. JungKook nhanh hơn, nhào người giữ chặt lấy anh bạn rỗi chuyện này. Cả hai vật nhau trong im lặng rồi lăn vài vòng trên nền cát.
Đôi mắt JungKook đặc biệt tròn, lúc nào cũng như có tia lấp lánh, cảm giác vô cùng thanh khiết. Đó là đôi mắt không lẫn vào đâu được. Cho nên, dù chỉ có chút ánh sáng mờ ảo, NamJoon vẫn lập tức nhận ra.
– JungKook? – Anh ta vô cùng bất ngờ với sự xuất hiện của cậu.
JungKook gần như nghiến răng mà hỏi: – Anh đến đây làm gì? Kkanji đâu?
NamJoon chưa hết ngỡ ngàng, bị JungKook xốc cổ áo lên, anh ta vẫn còn thắc mắc:
– Sao cậu biết tôi ở đây? Sao có thể đoán được tôi ở đây?
JungKook không trả lời, đẩy mạnh NamJoon ra rồi thở hắt vài cái. Cậu không được tức giận, cậu phải luôn bình tĩnh, phải luôn giữ tinh thần ổn định nhất.
– Kkanji đâu?
Mặc dù gương mặt JungKook vẫn ôn hòa, nhưng vẻ nghiêm nghị đó luôn khiến người ta chùn bước. NamJoon có chút sợ hãi vì cảm giác tội lỗi, yếu ớt lắc đầu:
– Tôi không biết. Nó đi đến gần Kim tự tháp, rồi không trở ra nữa.
– Cái gì? – JungKook xoay người nhìn vào cái bóng Kim tự tháp sừng sững phía sau. Một nỗi sợ hãi không tên chạy dọc theo sống lưng cậu.
NamJoon liếc nhìn gương mặt đầy căng thẳng của JungKook, lí nhí thú tội.
Thì ra trên đường đi về, NamJoon nhìn thấy mặt dây chuyền mang hình cung Xử Nữ rất đẹp, liền nảy ra ý định để sợi dây chuyền này dưới chân Kim tự tháp. Anh ta nghĩ chỉ chạy đến ném đi mặt dây chuyền là xong, nhưng dụng quá sức, bàn tay ôm Kkanji liền mất lực, khiến con mèo thoát ra. Bình thường Kkanji rất ngoan ngoãn, quấn chủ, không hiểu sao lần này lại hoảng loạn kì quái, bỏ chạy thẳng về hướng Kim tự tháp. Vì có hàng rào bao quanh, NamJoon không thể chạy theo, bỏ mất dịp tóm lấy nó.
Vì sao NamJoon làm vậy, JungKook khỏi cần nghe giải thích cũng hiểu ra. Tưởng tượng xem, sáng mai, khi người ta phát hiện mặt dây chuyền từ trên trời rơi xuống gần Kim tự tháp bí ẩn này, chuyện gì sẽ xảy ra? Chắc chắn chẳng ai quan tâm, nhưng ngài Viện trưởng sùng bái thần linh một cách mù quáng kia, sẽ tự suy diễn ngàn vạn điều huyền bí trong đó. NamJoon chỉ cần dẫn dụ lão là JungKook cũng mang cung Xử Nữ, chính là “hoàng đạo” được các vị thần Ai Cập chọn cậu bước vào Kim tự tháp. Hơn nữa, với biệt tài hiểu tất tần tật ngữ nghĩa của Ai Cập cổ đại, JungKook rất xứng đáng có tên trong danh sách những người khai quật lăng mộ. Vừa hủy bản danh sách cũ, vừa dùng cách này để danh chính ngôn thuận đưa tên JungKook vào bản danh sách mới, trình lên Bộ Cổ vật phê duyệt lại. NamJoon quả rất vất vả mà.
JungKook chỉ muốn òa khóc. Nếu thật cậu muốn vào Kim tự tháp, bằng năng lực đoán trước tương lai, chỉ sợ Viện trưởng sẽ đưa tên cậu lên đầu danh sách ấy chứ. Chính vì không muốn tiếp cận lăng mộ này, cậu mới bỏ mặc cho JiWoo tác oai tác oái.
– Kkanji đi bao lâu rồi? – JungKook lo lắng hỏi.
– Gần nửa tiếng. Tôi đang định chui qua hàng rào thì cậu đến.
Từ hàng rào đến chân Kim tự tháp chỉ khoảng hơn 10m, nhưng trời đêm khiến khoảng không kia trở thành một màu đen hắc ám quỷ dị.
Gió đêm sa mạc thổi lạnh sống lưng, mang theo âm thanh vù vù của vùng hoang vu rộng lớn. Giữa chốn mênh mông dường như bất tận, tối đen, ánh đèn từ chốt bảo vệ hắt ra vài tia sáng le lói. Bóng Kim tự tháp cũng lờ mờ được soi rọi, tựa con quái vật khổng lồ lặng im dõi theo bóng con mồi. JungKook bất giác lắc lắc đầu, sao cậu lại có liên tưởng kì quái như vậy.
– Anh ở đây, tôi vào tìm nó. – JungKook đề nghị.
– Chúng ta cùng đi. – NamJoon gợi ý.
JungKook lắc đầu, kiên quyết: – Không, anh ở đây!
Cậu có cảm giác, chỉ cậu mới có thể nhìn thấy Kkanji ở đâu. Đồng thời, tâm trí cậu cũng kháng nghị: đừng đến gần Kim tự tháp. Nhưng nếu không đi, có thể cậu sẽ mất Kkanji, mãi mãi.
Nghĩ đến điều đó, tim JungKook đập trật đi một nhịp. Cậu không ngờ cảm giác Kkanji biến mất lại hãi hùng như vậy.
Nhớ đến thân hình cô quạnh của Kkanji hiện ra trong ảo ảnh biết trước, tay chân JungKook run rẩy, ý chí như bị điều khiển. Cậu chui qua hàng rào, dụng hết sức mà trườn dưới nền cát, ánh mắt chỉ có hướng đi duy nhất: đến gần Kim tự tháp.
Vượt qua hàng rào, trán JungKook ướt đẫm mồ hôi dù trời đêm lạnh buốt. Cậu đi theo hướng NamJoon chỉ, vừa rón rén, vừa thì thầm:
– Kkanji… mày đâu rồi? Kkanji…
Dưới bầu trời bao la, cạnh bên bóng Kim tự tháp hùng vĩ, bóng JungKook trở nên nhỏ xíu, tiếng gọi cũng bị gió thoảng cuốn đi.
– Kkanji… – JungKook càng lúc càng sợ. Cậu không biết bản thân sợ cái gì. Ngoài việc không thấy Kkanji, còn có một áp lực rất kinh người toát ra từ Kim tự tháp, khiến cậu ngộp thở, tâm cũng bấn loạn.
Ánh trăng vằng vặc rọi xuống sa mạc đêm, chút ánh sáng le lói từ chốt đèn, bóng lưng con vật nhỏ lặng lẽ ngồi đó, bất động, quạnh hiu.
JungKook dừng bước, tim cũng muốn dừng. Bóng lưng đó là Kkanji. Bóng lưng đó cũng là ảo ảnh JungKook đã nhìn thấy.
Chỗ này, là mặt sau của Kim tự tháp.
JungKook hít sâu, nhẹ nhàng bước đến gần hơn, miệng gọi nhỏ tên Kkanji. Con mèo vẫn ngồi im, dáng lưng thẳng tắp, hướng về đỉnh Kim tự tháp. Thân người nó không run, nhưng JungKook có thể cảm nhận được linh hồn nó đang vô cùng sợ hãi.
Với người Ai Cập cổ đại, mèo là linh vật trông coi cõi âm. Những linh hồn, tà vật, người chết… đều sợ mèo. Mèo được tôn sùng đến mức chỉ có Paraoh mới được nuôi. Và khi chúng chết sẽ được ướp xác như những vị Paraoh.
Dáng ngồi của Kkanji hiện giờ khiến cho JungKook liên tưởng, nó đang thành kính với đấng bề trên, và đang run rẫy vì bị phán xét.
– Kkanji! – JungKook chấn chỉnh lại tinh thần, gọi một tiếng lớn.
Ngay lập tức, Kkanji xoay người lại, hai mắt nó thình lình long lên sòng sọc nhìn thẳng vào JungKook, nhe răng rít lên:
– Gràooo!!!
JungKook hoảng hốt bước lùi liền ba bước. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy Kkanji hung bạo như vậy.
– Gràoo!!!
Kkanji tiếp tục gào lên như sẽ tấn công JungKook bất cứ lúc nào. Hai chân nó thủ thế ra sau để sẵn sàng phóng tới, móng cũng cào xuống nền cát một vệt dài.
– Cái gì vậy?
– Tiếng mèo ư?
Hai người trực gác bị Kkanji đánh động, bật đèn pin, đi tới.
JungKook không thể bị phát hiện. Đột nhập cấm địa của Quốc gia, tội này cậu gánh không nổi, hơn nữa sẽ rất phiền phức cho Viện khảo cổ.
Giữa việc bị phát hiện và việc con mèo mình nuôi lớn đang giở chứng, JungKook chọn cách lao vào Kkanji, bế sốc nó lên, trốn ra sau Kim tự tháp.
Khi JungKook chạy đến Kkanji đã gầm gừ đe dọa, nhưng dường như trong tích tắc nó nhận ra chủ nhân, ánh mắt hiền hòa hẳn đi, miệng không ngừng meo meo như cố kể lại tất cả kinh hãi mà nó đã trải qua.
JungKook sợ bị phát hiện, bóp chặt miệng nó lại, thân cũng ép sát vào Kim tự tháp. Vừa lúc đó, hai người trực gác bước tới, rọi đèn pin khắp nơi.
– Chắc là mèo hoang thôi. – Một người kết luận.
– Mèo hoang? Trước khi khối đá này được phát hiện, nơi đây là sa mạc. Anh nghĩ sẽ có con mèo nào sống nổi ở đây sao?
– Nhưng rõ ràng là tiếng mèo kêu…
– Thôi, thôi, quay lại. Ở ngay Kim tự tháp chưa được khai quật, tôi không muốn nói gì đến âm thanh mèo kêu quỷ quái. Ok?
Hai người gác trực đi rồi, JungKook mới thở ra một hơi, mồ hôi ướt đẫm cả áo. Kkanji nằm trong lòng cậu, tròn ánh mắt long lanh ngước nhìn. Nó tỏ vẻ rất vô tội, như thể con mèo vừa dựng hết lông lên rồi nhe răng nanh ra dọa chủ, không phải là nó.
JungKook đành vuốt ve an ủi Kkanji, lại nhìn đến nơi mà mà lúc nãy nó ngồi bất động. Bất giác, cậu cảm thấy có gì đó rất kì quái. Nhưng bây giờ không phải lúc đào sâu vào cái kì quái mông lung không rõ ràng. Cậu kiên nhẫn đợi cho hai người kia vơi đi cảnh giác rồi mới ôm Kkanji, chui qua hàng rào, chạy về.
NamJoon nhìn thấy cậu, vừa mừng vừa nói nhanh:
– Suýt chút nữa là tôi chạy vào tìm cậu rồi.
JungKook chân vẫn không dừng, tay ôm chặt Kkanji hơn, trầm giọng:
– Đi mau.
Cả hai cùng chạy đi một đoạn xa, đến nơi buộc lạc đà, JungKook mới quay đầu lại. Cái bóng Kim tự tháp vẫn rất rõ ràng trong màn đêm, sừng sững như ngầm đe dọa bất kì ai xâm phạm. Đến lúc này JungKook mới hoàn toàn khẳng định linh cảm của mình là đúng. Cậu không nên đi vào Kim tự tháp.
.
.
Sau khi trở về, Kkanji liên tục kêu gào không dứt.
NamJoon cho rằng bệnh sợ cô độc của Kkanji lại tái phát, có lẽ bị lạc ở khu vực xung quanh Kim tự tháp quá lâu khiến nó hoảng loạn. Cũng như ngày đầu tiên JungKook đi làm bỏ nó ở nhà một mình, phải mất cả tuần nó mới thôi kêu gào. Từ đó, ngày nào JungKook cũng mang con mèo mập đi làm.
NamJoon cảm thấy bản thân là tội đồ, luôn miệng nói xin lỗi.
JungKook khẽ mỉm cười, vỗ vai anh ta. Chuyện đến thế này, trách móc anh cũng được gì đâu?
Nhưng một người mất ngủ, vẫn hơn hai người. Kkanji cứ kêu như vậy, e là không ai chợp mắt được. JungKook muốn ôm Kkanji đến ngủ ở Viện khảo cổ, dù sao mèo cũng là do cậu nuôi. NamJoon muốn chuộc lỗi, nên xung phong cuốn gói rời đi.
Một mình trong phòng trọ, ôm chặt Kkanji trong lòng, hồi tưởng lại những gì vừa trải qua, JungKook có linh cảm, từ đây, cuộc sống của cậu sẽ không còn yên ổn nữa.
.
.
Tiếng chuông điện thoại inh ỏi đánh thức JungKook dậy.
Đã gần 12 giờ trưa. Dậy muộn thế này là hậu quả của việc quấy phá cả đêm của Kkanji.
JungKook gấp gáp rời giường, vừa nghe điện thoại, vừa thay quần áo.
– Đến Viện khảo cổ nhanh, lớn chuyện rồi. – NamJoon để lại một câu liền cúp máy.
JungKook vội vàng ra khỏi phòng, liếc nhìn Kkanji cuộn tròn trên giường, cậu dừng bước, quay vào bế nó đi theo. Dù sao cũng đã làm như thế suốt hai năm rồi.
JungKook đến Viện khảo cổ vừa lúc 12 giờ trưa. Ngay sảnh tiếp khách, gần như tất cả nhân viên trong Viện đều tụ lại đây. Bầu không khí nặng nề căng thẳng, ai cũng lặng yên nhìn lên màn hình TV.
NamJoon ra hiệu cho JungKook ngồi gần anh ta, cùng theo dõi bản tin đang phát. JungKook ngại ngùng chào hỏi mọi người rồi mới yên vị ở góc khuất. Ngay khi nhìn lên màn hình, cậu liền ngây ngẩn với tiêu đề của bản tin.
“Hai người thuộc Viện khảo cổ phía Bắc đã thiệt mạng trong khi khai quật Kim tự tháp.
Kim tự tháp phía Nam thành Cairo vừa được phát hiện nửa tháng trước, bất ngờ vào sáng nay đã tìm được lối vào. Lối đi này hướng về phương Bắc. Các nhà khảo cổ thuộc Viện khảo cổ phía Bắc đã được cấp quyền khai quật. Thế nhưng, hai người đầu tiên bước vào Kim tự tháp đã không bao giờ có thể trở ra được nữa. Một khối đá sụp đổ ngay trước lối vào, đè lên cả hai và khiến họ thiệt mạng ngay tại chỗ. Hiện cơ quan chức năng đang tiến hành điều tra và làm rõ vụ việc.
Sự kiện này đang dấy lên làn sóng dư luận về lời nguyền của các Pharaoh là có thật, nó sẽ xảy đến với bất cứ ai làm xáo trộn, xâm phạm lăng mộ của người Ai Cập cổ đại, đặc biệt là lăng mộ của các vị vua Ai Cập. Phía cảnh sát đã đưa ra giả thiết và đang tiến hành thực nghiệm, chính là cạm bẫy theo nguyên tắc đòn bẩy đã gϊếŧ chết hai nhà khảo cổ. Vấn đề đặt ra là vì sao cạm bẫy này vẫn hoạt động được sau mấy ngàn năm bị chôn vùi.
Chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật những thông tin về vụ việc này trong chương trình Thời sự tiếp theo…“.
Cùng với thông tin là những cảnh quay rõ nét nhất về lối vào Kim tự tháp, những vết máu loang đỏ thẫm trên nền đá, cảnh tượng người dân chen lấn, xôn xao… JungKook bàng hoàng đến ngẩn ngơ cả người, bản tin kết thúc vẫn ngồi im như tượng.
NamJoon khẽ nói:
– Cả nửa tháng dùng mọi biện pháp đều không biết lối vào ở đâu. Đột nhiên sáng nay ngay mặt giáp hướng Bắc phát hiện một viên đá bị xê dịch, rồi cứ thế tìm thấy lối vào. Cậu nghĩ có kì quái không?
JungKook trầm mặt không đáp. Nào chỉ kì quái, mà còn rất quỷ dị. Cái lối vào đó chính là nơi đêm qua Kkanji ngồi thất thần.
– Meo ~
Kkanji nằm trong lòng JungKook kêu lên một tiếng, đòi vuốt ve. JungKook xoa xoa cái đầu tròn vo của nó, càng nghĩ ngợi mông lung hơn. Lẽ nào, đêm qua, Kkanji đã trông thấy cái gì đó phát sinh ở Kim tự tháp này, cái thứ đã khiến cho lối vào bị hé lộ? “Thứ ấy” đã khiến cho Kkanji sợ hãi đến vậy?
– JungKook, nghĩ gì đó? – NamJoon gợi chuyện mà không được hồi đáp, đành huých tay vào vai cậu.
JungKook nói: – Sáng nay, Viện chúng ta có cử người qua đó không?
– Sao lại không? Chính Viện trưởng xuất quân ấy chứ. Nhưng bản danh sách vấy mực không được thông qua, nên chỉ có đoàn của Viện khảo cổ phía Bắc được vào.
JungKook cười khổ: – Viện trưởng hẳn đang rất oán hận tôi.
– Vậy thì chưa chắc. Lão ta đang tìm cậu đó. Vào xem tình hình thế nào.
JungKook thở dài, đẩy Kkanji vào lòng NamJoon rồi đến phòng Viện trưởng.
Ngài Viện trưởng tôn sùng nền văn minh cổ đại đã sưu tập hầu hết các tượng thần thời Ai Cập xa xưa. Hiện, ông đang cúi đầu thành kính trước bức tượng đặt trên đầu kệ sách – Tượng thần thân người đầu chó: Anubis.
Lúc JungKook bước vào, Viện trưởng vẫn còn đang khấn cầu. Anubis được xem là vị thần bảo vệ người đã chết và các lăng mộ. Ông cũng là một trong số ít vị thần tham gia vào quá trình phán xét tội lỗi của con người sau cái chết, được gọi là nghi thức “Cân tim”. Tim của người chết sẽ được móc ra và đặt lên bàn cân, nếu nó nhẹ hơn sợi lông đà điểu thì chứng tỏ người ấy thanh khiết, nhân từ, sẽ được lên thiên đàng. Nếu trái tim nặng hơn sợi lông, thì đó là kẻ xấu, sẽ bị quái vật Ammit – thân người, mình cá sấu xé nát linh hồn. Anubis chính là vị thần phán xét cuối cùng trong nghi thức này. Viện trưởng khấn cầu thần Anubis, có lẽ đang mong muốn hai vị khảo cổ vừa thiệt mạng kia được thần phán xét lên thiên đàng.
JungKook lặng lẽ đứng chờ Viện trưởng thực hiện xong nghi thức khấn cầu. Xong, ông buồn bã nói:
– Tôi đã từng hợp tác với hai cậu ấy. Còn nghĩ rằng sẽ có thể tiếp tục cùng nhau khai quật lần này, thật không ngờ…
JungKook im lặng không đáp. Ánh mắt cậu nhìn vào vô định, rồi vô tình rơi trên bàn làm việc của Viện trưởng. Cậu chớp chớp mắt để nhìn cho rõ hơn, vật kia, không phải là mặt dây chuyền cung Xử Nữ sao?
Thấy JungKook nhìn, Viện trưởng liền cầm mặt dây chuyền lên, thở dài:
– Cậu đoán xem, tôi nhặt vật này ở đâu?
“Ngay chân Kim tự tháp chứ đâu”, nhưng JungKook chắc chắn sẽ giả vờ là bản thân không biết.
Viện trưởng nói tiếp: – Ngay trước lối vào Kim tự tháp.
– Hửm? – Câu trả lời quá chênh lệch khiến JungKook trợn tròn đôi mắt. Cậu nhanh chóng sửa lời lại:
– Không phải lối vào hướng về phương Bắc sao?
Viện trưởng gật đầu: – Đúng vậy.
JungKook hoài nghi: – Ông nói, nhặt vật này… ở trước lối vào? Tức có nghĩa, ở ngay mặt hướng về phía Bắc của Kim tự tháp?
Viện trưởng nhíu mày: – Cậu bị sao thế? Thì chính là ở ngay trước lối vào Kim tự tháp còn gì?