Ai Cập cổ đại.
Thành Mukan. Năm 30 Trước công nguyên.
Đói. Khát. Bão cát
Và chiến tranh…
Máu binh sĩ nhuộm đỏ sa mạc, xác nô ɭệ phơi dài theo dòng sông Nin, bước chân quân La Mã cày xé vùng đất cuối cùng của người Ai Cập.
Ai Cập cổ đại hoàn toàn bị xóa bỏ.
Thành Alexandria náo loạn. Người người tháo chạy, có thể cướp thứ gì, sẽ cướp. Có thể mang thứ gì, sẽ mang. Có thể bỏ lại gì, sẽ không lưu tình vứt bỏ. Một đế chế huy hoàng, một nền văn minh cường thịnh, cứ như vậy chìm vào sa mạc cát.
Giữa thần điện từng rất nguy nga, giờ đây tượng nữ thần Isis nứt vỡ, chỉ còn lại một bên cánh dang rộng, vô lực cứu lấy con dân của ngài. Bức tượng đen tuyền được nung bởi nguồn đất nặng phù sa, cái màu đen u ám che khuất dòng máu đỏ. Máu của chiến binh, hay máu của thần?
– Tư tế…
Gyasi rụt rè bước vào điện thờ. Với thân phận là thầy tu cấp thấp, hắn không bao giờ được đặt chân vào nơi linh thiêng này. Nhưng hiện tại sẽ chẳng còn ai quan tâm đến quyền năng tối cao của các đền thần nữa.
Giữa thần điện, Tư tế vẫn giữ nguyên dáng vẻ tôn kính, trần lặng cúi đầu với tượng thần. Mặc cho thế sự loạn lạc ngoài kia, người đàn ông ấy vẫn hoàn toàn bất động. Chỉ có đôi môi luôn mấp máy niệm lời cầu nguyện.
Gyasi lấy thêm can đảm, bước đến gần hơn.
– Tư tế… Oubestet rất sợ hãi, nó cần ngài.
Bấy giờ, ngài Tư tế mới ngẩng đầu, ánh mắt băng lãnh liếc nhìn con vật mà Gyasi dâng lên. Với sự lạnh lùng ấy, người khác sẽ nghĩ ngài Tư tế rất chán ghét Oubestet. Nhưng Gyasi biết, Oubestet có ý nghĩa như thế nào với người đàn ông này.
Nó là con mèo được chính ngài Tư tế nhận nuôi.
Quả nhiên, dù mang biểu cảm lạnh nhạt, ngài Tư tế vẫn dịu dàng ôm lấy Oubestet. Ngài vuốt ve nó một cách trìu mến. Oubestet như được an ủi, meo meo lên vài tiếng.
– Ngài… không rời khỏi đây sao? – Gyasi mạnh dạn hỏi. Thường ngày, hắn không có vinh dự được đứng gần ngài Tư tế và đặt câu hỏi như thế này đâu.
Điện thần rộng lớn, chỉ có tiếng Gyasi tự vang vọng lại. Hắn nuốt nước bọt, gắng gượng nói thêm:
– Tôi… tôi phải đi…
Người đàn ông với thân phận cao quý, khoác áo choàng lộng lẫy của một vị Tư tế, quyền lực chỉ đứng sau Pharaoh, vẫn lặng lẽ vuốt lông mèo.
Gyasi hiểu tính cách của ngài Tư tế, khổ sở nói tiếp:
– Người La Mã tôn thờ đạo Kitô… Chúng ta, những vị thần của chúng ta… T-tôi nghĩ…
– Ngươi đi đi. – Bất chợt vị Tư tế lên tiếng, lạnh lùng, dứt khoát.
– Thưa ngài… tôi…
– Đi đi.
– Tư tế… Nếu ngài không đi, chúng sẽ gϊếŧ ngài. Nữ hoàng… Nữ hoàng đã chết rồi.
Tư tế nhẹ nhàng thả Oubestet xuống, phủi nhẹ những sợi lông dính trên áo choàng, rồi trở lại dáng vẻ thành kính như ban đầu, không còn để tâm đến mọi thứ xung quanh nữa.
Gyasi ngây ngẩn hồi lâu, đến khi nhìn thấy Oubestet cuộn tròn nằm dưới chân ngài Tư tế, hắn hiểu rõ bản thân sẽ không lay chuyển được quyết định của ngài. Tư tế đã dành cả một đời cung phụng thần Isis, tượng thần không còn, Tư tế cũng sẽ không còn. Nhưng quân La Mã sẽ bỏ qua cho ngài sao? Lúc này không đi thì không còn đường thoát nào nữa.
Gyasi đi vài bước, rồi không dằn lòng xoay người lại, quỳ phục xuống, bái lạy lần cuối cùng với ngài Tư tế – đấng tối cao của những thầy tu. Hắn đi, nhưng vẫn giữ tâm trung thành với điện thần, vẫn tôn thờ Tư tế.
Ngay lúc Gyasi ngẩng đầu lên, một chiếc nhẫn bạc leng keng rơi ngay trước mặt hắn. Oubestet nhìn thấy, miệng liền ngao ngao kêu lên.
Ngài Tư tế vẫn bất động, nhưng giọng ngài như vang vọng khắp điện thần.
– Đi về phía Nam, đừng từ bỏ chức trách của ngươi. Đừng từ bỏ thần.
Gyasi cầm chặt chiếc nhẫn, mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Đột nhiên, mặt đất rung chuyển dữ dội, chấn động khắp điện thần. Từ bốn phía, đất, cát từ trần điện rơi xuống, mịt mù cả sảnh đường. Từng vết nứt lộ rõ ra vệt đen dài sâu thẳm, tường đá rung lắc như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
– Ngao!! Ngao!!!….
Oubestet như rít gào trong cơn địa chấn. Nó nhe ra đôi răng sắc lạnh, ánh mắt sọc lên nét hung tàn, tiếng kêu càng thêm dữ tợn. Nhưng chỉ có âm thanh réo rắt ấy hòa cùng tiếng đổ vỡ, nó vẫn đứng cạnh ngài Tư tế, cũng bất động như chủ nhân mình.
– Ngào!!!!! Ngào……
Dưới bức tượng khổng lồ chỉ còn một cánh của thần Isis, ngài Tư tế cúi đầu thành kính, con mèo của ngài lại không ngừng thét gào, hòa trong đất trời rung chuyển… Âm thanh hỗn loạn, hình ảnh càng huyễn dị khiến trái tim Gyasi như thắt lại. Hắn ôm chặt đầu, gào lên:
– Oubestet, đừng kêu nữa!!!
– Ngao!! Ngao!!!….
Ầm!!! Ầm!!!
– Im đi!!!
Rầm!!!!!!!!
Gyasi bay người ra vừa lúc tòa điện thần khổng lồ đổ sụp. Cát bụi mịt mù, chấn động tứ phương, chôn vùi tất cả.
Dưới đống đổ nát, tiếng Oubestet như vẫn vọng vang từ cõi âm ti trở về…
– Ngao ~ Ngao!!!….
.
.
.
Hai ngàn năm sau…
Ai Cập. Năm 2019 Sau Công nguyên.
Thành Cairo.
– Ngao ~
…
– Ngao ~
…
Rầm!!!
– JungKook! Nhìn xem con mèo đần độn của cậu đã làm chuyện tốt gì!
Cánh cửa phòng bật tung, người đàn ông với thân hình mập tròn, đầy vẻ tức giận, trên tay xách gáy con mèo cũng mập tròn như gã.
Bị xách đau, con mèo càng kêu la thảm thương hơn.
JungKook đang loay hoay với đống mẫu vật, nhìn thấy cục cưng bị đối xử như vậy, nét ngây ngô hiền hòa hàng ngày liền hiện lên tia tức giận. Nhưng cậu rất nhanh đã trầm tĩnh lại, chân vội bước ra cửa, giành lại con mèo béo đang kêu gào.
– Meo ~ meo~
Nằm trong vòng tay chủ nhân, con mèo trở nên nũng nịu, liên tục tố cáo với JungKook nó đã chịu uất ức thế nào.
Người đàn ông kia liền lớn tiếng chửi:
– Tôi đã cảnh cáo cậu rất nhiều lần, đây là nơi làm việc, không phải cái ổ mèo. Cậu không có chút ý thức tôn trọng nơi công tác hay sao? Hốt phân mèo mãi rồi não cũng nhũn ra ư?
Tính tình cái gã JiWoo này rất dữ tợn, mắng người càng không kiêng nể, từ ngữ lại độc địa khó nghe. Không phải lần đầu tiên gã mắng người khác não nhũn như phân, nhưng nghe mắng như thế lại không tức giận, thì chỉ có JungKook.
Tay cậu liên tục xoa xoa gáy cho cục cưng, ánh mắt điềm tĩnh nhìn ngón tay đang chỉ vào mặt mình. Cậu cao hơn JiWoo cả một cái đầu, nên rất dễ dàng gạt tay gã xuống, kiên nhẫn nói:
– Mọi chuyện đều có thể từ từ giải quyết, anh bình tĩnh đã.
JiWoo bị chiều cao của JungKook áp đảo, nhưng gã có bề ngang rất đồ sộ, nên vẫn tự tin sấn tới, trợn ngược mắt lên, tiếp tục xỉa ngón tay vào đầu con mèo.
– Bình tĩnh kiểu gì? Cái thứ đần độn này làm đổ mực vào danh sách khai quật Kim tự tháp! Là bản danh sách chúng ta mất cả tuần mới được Bộ Cổ vật phê duyệt. Đúng là chủ nhân phế vật mới nuôi ra được đống lông phế vật!
JungKook vẫn không tức giận, bình tĩnh lui lại một bước, người khẽ xoay để cục cưng tránh đi ngón tay độc ác của JiWoo. Cái cậu quan tâm dường như chỉ là sự an toàn cho con mèo, mặc kệ người ta đang mắng cậu ra sao.
JungKook không nổi giận, thế nhưng từ ngoài cửa đã vang lên tiếng hừ nhạt đầy bức xúc của Kim NamJoon.
– Nha, nha, JiWoo tiền bối! Anh đang làm gì đó, sỉ vả một con mèo? Anh quên mất chúng ta đang làm việc ở đâu rồi ư? Có phải mắng người, mắng hăng say đến mất trí phẳng não hay không?
JiWoo lườm mắt nhìn NamJoon, tên này thậm chí còn cao hơn JungKook, khiến JiWoo phải ngước mặt lên mà nhìn, trông gã càng lùn hơn.
NamJoon sáp lại gần, dùng tư thế từ trên nhìn xuống, cười nửa miệng:
– Đây là Ai Cập a ~ Là một đất nước tôn sùng mèo, nơi có thể bị bắt bỏ tù vì gϊếŧ mèo. Chúng là sinh vật canh giữ thế giới bên kia đó, anh cứ như vậy, đến chết rồi không con mèo nào gác mộ cho.
JiWoo trợn ngược mắt lên, hùng hổ:
– Cậu nói ai chết? Chính cậu mới đáng chết! Bản danh sách vấy mực rồi, tất cả chúng ta đừng ai mong có đặc quyền khai quật Kim tự tháp.
NamJoon nhún vai:
– Có liên quan sao? JungKook thì không được có tên, tôi thì chẳng hứng thú vào đó. Còn tiền bối JiWoo ngài, lãnh trách nhiệm giữ gìn danh sách lại để nó vấy mực như vậy, theo anh, Viện trưởng sẽ trách tội ai?
JiWoo vô cùng cáu giận, tay gã liền nâng cao hơn mới có thể chỉ thẳng vào NamJoon:
– Tất cả là do con mèo mập ngu đần của JungKook…
NamJoon liền ngắt lời gã: – Ai da, con mèo đó do lông dày nên người ta nghĩ nó mập thôi, tiền bối JiWoo không có cọng lông nào còn muốn mập hơn nó.
– Mày nói cái gì!!!!!!
JiWoo hoàn toàn gào thét, muốn xấn tới trực tiếp ẩu đả. Điều tối kỵ nhất của gã chính là ngoại hình. Chưa kể dáng người mập mạp, gã còn trắng trẻo và có làn da nhẵn bóng. Là nam nhi, lại không có lông chân. NamJoon một lúc chạm đến cả hai cái dằm trong lòng gã, hỏi sao JiWoo không phát điên.
– Được rồi, đừng tranh cãi nữa! – Bất chợt JungKook lên tiếng – Tôi chịu trách nhiệm là xong chứ gì.
Cả hai người kia cùng xoay đầu nhìn JungKook. Hắn vẫn điềm tĩnh đứng đó, ôn tồn nói:
– Tiền bối JiWoo, anh cứ trình bày sự việc với Viện trưởng. Tức giận như vậy sẽ làm mất hòa khí đôi bên. Chúng ta là đồng nghiệp, còn là đồng hương, đâu phải kẻ thù, đúng không?
Nhìn dáng vẻ ngây thơ trong sáng, nói lời đạo lý, một bộ dạng bao dung thuần khiết của JungKook, JiWoo càng cảm thấy uất nghẹn đến tức chết. Đó là lý do gã không thể nào ưa thích nổi cậu. JungKook sẽ không bao giờ nổi giận với ai, không bao giờ oán trách ai, luôn dùng cái tâm rộng lượng đối diện tất cả. Với JiWoo, đó chỉ là lối sống giả dối, làm bộ thanh cao, gã thấy chướng mắt.
Hừ một tiếng ghét bỏ, JiWoo hầm hầm bỏ đi. Hướng đi, tất nhiên là đến phòng Viện trưởng. Mục đích, chính là tố cáo JungKook và con mèo của cậu.
JungKook khép cửa phòng lại, không chút lo lắng tội danh sắp ập xuống đầu. Xong, cậu liếc qua NamJoon, ánh mắt như nhìn thấu tất cả:
– Là anh thả Kkanji qua phòng JiWoo? Anh quậy cái gì vậy?
NamJoon chột dạ: – Tôi không có.
JungKook giữ nguyên ánh nhìn trực diện ấy, nét mặt trẻ thơ, lại rất nghiêm nghị. Cuối cùng, đã thành công tạo ra áp lực với NamJoon, anh ta đành giơ tay đầu hàng:
– Được rồi, tôi nói. Tên JiWoo đó luôn ganh tỵ với cậu, sợ cậu nổi bật, cướp hết công trạng của cậu. Lần khảo cổ này rõ ràng là một cơ hội tốt, gã lại ỷ có thế, có quan hệ, gạt tên cậu ra khỏi danh sách khai quật. Viện trưởng rõ ràng nhìn thấy năng lực của cậu, lại đồng ý với JiWoo. Nếu đã vậy, tôi hủy bản danh sách, khỏi ai được vào. Hết chuyện!
JungKook hết nói nổi NamJoon, anh ta liền giải thích thêm:
– Tôi đã canh lúc JiWoo ra ngoài mới thả Kkanji qua cửa sổ. Thật không nghĩ con mèo mập háu ăn như vậy. JiWoo chưa kịp đi, nó đã vọt vào phòng. Đã liên lụy đến cậu rồi.
JungKook thở dài, quay trở lại bàn làm việc với mẫu vật của mình, vừa tiếp tục làm, vừa từ tốn nói:
– Những gì không thuộc về mình, tôi không phí sức tranh giành đâu. Hơn nữa anh hiểu rõ, tôi không thích vào Kim tự tháp mới chọn công việc sao chép bản mẫu cổ vật này.
NamJoon không bao giờ muốn tranh luận với JungKook về chuyện nhân sinh quan. Ở một góc độ nào đó, JungKook rất thích hợp làm người truyền giáo về cách sống thiện lương, chuẩn mực. Nói thẳng ra là sống như một thầy tu. Cậu không biết nổi giận là gì, không biết oán hận ra sao, cũng không quan tâm người ta đang ngáng chân mình. Cậu sống trong cái thế giới nhạt nhẽo một ngày ba bữa cơm, nuôi một con mèo mập, và cặm cụi với môi trường công sở ngày tám tiếng.
Với tư cách là đàn anh đi trước, là bạn cùng phòng trọ, là người cùng quê tha hương đến Ai Cập, NamJoon nhất quyết không thể để tài năng của JungKook bị chôn vùi với tính cách vô tranh vô cầu như vậy được.
Chuyện là nửa tháng trước, miền Nam Ai Cập bị chấn động, à không, phải nói là cả Thế giới chấn động. Một Kim tự tháp mới vừa được phát hiện. Thử nghĩ xem, năm ngoái, chỉ ngôi mộ nhỏ không tên tuổi được tìm thấy đã khiến cả giới khảo cổ loạn cào cào lên, báo chí tốn bao giấy mực khai thác thông tin. Thì nay, cả một Kim tự tháp khổng lồ cao bị chôn vùi mấy ngàn năm, sẽ khiến dư luận xôn xao đến độ nào? Đến nay lối vào Kim tự tháp vẫn chưa được tìm thấy, nhưng qua những mẫu chụp và kiểm tra ban đầu, giới chuyên gia nhận định chủ nhân của Kim tự tháp chắc chắn là một Pharaoh quyền thế.
Nhìn nhìn JungKook vẫn rất hăng say với việc thiết kế, sao chép mẫu vật, NamJoon nói:
– Hôm nay cậu vẫn tăng ca à? Đến đêm luôn phải không?
JungKook gật đầu hồi đáp. NamJoon đằng hắn:
– Vậy… tôi đem Kkanji về nhé. Về phòng trọ một mình rất buồn. Mà để nó ở đây, Viện trưởng không khéo sẽ nổi giận.
JungKook trầm ngâm một chút, quyết định đẩy con mèo mập đang làm tổ trong lòng cậu qua cho NamJoon.
– Vậy nhờ anh để mắt đến nó. Anh cũng biết Kkanji bị chứng sợ cô độc. Nếu không tôi đã chẳng phải mang theo nó đi làm.
– Được rồi, được rồi. Cậu cứ an tâm làm việc đi.
Nhìn bóng lưng NamJoon mang Kkanji rời đi, JungKook có chút không an lòng. Sự bất an này một khi đã xuất hiện, thì chắc chắn sẽ có điều không hay xảy ra. JungKook chính là người đặc biệt như vậy, cậu có giác quan thứ 6 rất mạnh mẽ.
Đồng nghiệp đánh giá cậu là kẻ ôn nhu, dĩ hòa vi quý, là kẻ dù bị mắng, bị chơi xấu thế nào cũng không tức giận. Đó là cái họ thấy, nhưng không phải thứ họ có thể hiểu. Đã từ rất lâu, JungKook tự nhận thức được cậu không thể tức giận. Cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng linh cảm rất chân thực rằng, một khi tức giận sẽ vô cùng nguy hiểm cho cậu.
Tương tự, JungKook luôn nói bản thân không hề hứng thú bước vào Kim tự tháp. Nhưng thử hỏi đã là nhà khảo cổ, còn làm về chuyên ngành khám phá nền văn minh Ai Cập cổ đại, có ai không khát vọng bước vào Kim tự tháp? Chỉ là JungKook tự dặn lòng không nên đặt chân vào đó. Cậu có linh cảm Kim tự tháp không chào đón cậu.
JungKook vu vơ suy nghĩ đến thất thần, cho đến khi có người gọi cậu đến gặp Viện trưởng. Tất nhiên, vì có nhiều mối quan hệ rườm rà, Viện trưởng rất ưu ái JiWoo, nên chuyến đi này của JungKook là lành ít dữ nhiều. Thế nhưng, cậu vẫn rất ung dung đi “lĩnh tội”.
Viện trưởng Hanbal là người Ai Cập, năm nay đã gần đến tuổi về hưu. Dáng người ông gầy gò, mái đầu trọc và không để râu. Viện trưởng có sự cuồng bái với Ai Cập cổ đại, đến mức ông còn đi xăm viền mắt rất dày và đậm. Nếu khoác lên áo trùm màu trắng, hẳn Viện trưởng chẳng khác một thầy tu trong điện thờ Ai Cập cổ đại là bao.
Với lòng tính ngưỡng và sùng bái như vậy, việc con mèo của JungKook làm đổ mực lên bản danh sách, khiến toàn Viện khảo cổ phía Nam này không có “giấy thông hành” vào Kim tự tháp, chắc chắn khiến Viện trưởng vô cùng phẫn nộ. Xin cấp lại dấu phê duyệt của Bộ Cổ vật phải hơn một tuần, nếu trong một tuần này mà lối vào Kim tự tháp được tìm thấy, thì coi như họ chỉ có thể ngồi nhìn đối thủ của mình – Viện khảo cổ phía Bắc – bước vào khai quật trước.
Viện trưởng rất tức giận, la mắng JungKook không ngừng nghỉ. Cậu lẳng lặng đứng nghe, chịu hết tội trạng cho NamJoon. Không phân trần, không giải thích. Cậu bất động như vậy, khiến Viện trưởng có cảm giác mình đang mắng một bức tượng gỗ, mất hết cả khí thế.
Ngay lúc Viện trưởng dừng lại lấy hơi, JungKook liền cười khì, lợi dụng triệt để nụ cười sáng lạng như nắng ban mai của mình:
– Viện trưởng bớt giận. Là Kkanji không đúng, nhưng nó là một con mèo. Nó là một con mèo, thưa Viện trưởng.
Quả nhiên, lời nhấn của JungKook rất có hiệu quả. Người Ai Cập cổ đại tôn sùng mèo, Viện trưởng tôn sùng nền văn minh Ai Cập cổ, cũng sẽ có tín ngưỡng nhất định với loài mèo. JungKook đã nhắc nhở ông, bất kể loài mèo làm chuyện gì cũng xứng đáng được tha thứ. Vì chúng là linh vật.
Khi tinh thần Viện trưởng có chút lung lay, JungKook tiếp lời:
– Hơn nữa, tôi thật sự cảm thấy chúng ta không nên là nhóm đầu tiên bước vào Kim tự tháp đó.
– Tại sao?
JungKook đành hắng một tiếng, cậu sẽ không nói ra linh cảm về giác quan thứ 6 của mình, nên đổ mọi tội lỗi lên đầu Kkanji.
– Kkanji trước đây không nghịch ngợm như vậy. Từ khi tôi nhặt được nó và nuôi đến giờ, Viện trưởng cũng biết nó rất ngoan và hiểu chuyện. Tôi cảm thấy, thông qua Kkanji, có một sức mạnh nào đó đang cảnh báo chúng ta, đang muốn giữ an toàn cho chúng ta. Không ai biết trong Kim tự tháp kia có thứ gì, Viện trưởng có chắc bước vào sẽ an toàn trở ra?
Viện trưởng lập tức trừng mắt: – Cậu đừng nói hàm hồ.
JungKook nhướng đôi mày lên, nâng giọng:
– Lời nguyền của Tutankhamun , vị vua trẻ nhất của Ai Cập, ngài không phải đã quên chứ?