Ôn thị luôn mang phụ thân và mẫu thân đã khuất của Cố Liên ra làm lý do để thúc ép nàng.
Ánh mắt Cố Liên càng lạnh lùng hơn, nàng nhích ra khỏi vòng tay của Tiêu Trì Nghiên, quay mặt đi đối diện với Ôn thị.
“Nhưng nếu người còn nhớ đến phụ thân và mẫu thân ta, người sẽ không để mặc ta và ca ca lưu lạc bên ngoài suốt những năm qua. Mẫu thân ta cũng sẽ không bị áp bức đến chết mã vẫn không thể nhắm mắt, vì lo lắng cho nữ nhi. Thế còn tổ mẫu? Người đã quên nữ nhi của mình rồi sao?”
Đây là lời nàng muốn nói với người ngoại tổ mẫu này.
“Phụ thân và mẫu thân ta cả đời kính yêu người, nhưng khi gia đình gặp chuyện thì người là người phủi tay nhanh nhất. Lần trước ta đã nói rồi, từ đó trở đi, ta và ca ca không còn người thân nào nữa. Nếu người còn nhớ đến mẫu thân ta, xin đừng ép ta thêm nữa.”
Môi Ôn thị run rẩy, trong lòng trào dâng sự đau đớn. Đúng là bà có lỗi với nữ nhi của mình, nhưng bà cũng không còn cách nào khác.
Lời của Cố Liên như một nhát dao đâm vào trái tim Ôn thị, khiến bà gần như thất thần bước ra ngoài. Khi vào trong kiệu, bà mới che mặt khóc không thành tiếng.
Sau khi bà rời đi, Tiêu Trì Nghiên vẫn giữ nguyên tư thế ôm lấy Cố Liên.
Khoảng một lúc sau, Cố Liên nhẹ nhàng buông hắn ra, ngồi xuống mép giường: “Tiêu đại ca xin lỗi đã khiến huynh chê cười.”
Tiêu Trì Nghiên đã biết về hoàn cảnh khó khăn của Cố gia từ lâu, cũng không phải lần đầu chứng kiến nỗi đau của nàng.
Nhưng khi nhìn thấy nàng cố gắng mỉm cười dù nước mắt vẫn còn vương trên mặt, ngực hắn như bị thắt lại, vừa đau vừa nhói.
Tiêu Trì Nghiên không giỏi an ủi người khác, lúc này chỉ có thể im lặng ở bên cạnh nàng.
Tuy nhiên, hắn cảm thấy trong lòng mình có một sự trống trải không rõ.
Cố Liên dường như nhận ra ý nghĩ của hắn, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai hắn, lần này lại rất tự nhiên.
Tiêu Trì Nghiên vỗ nhẹ vào lưng nàng như đang dỗ dành.
“Tiêu đại ca.”
Cố Liên khẽ gọi.
Tiêu Trì Nghiên cúi xuống, đợi nàng nói tiếp, thấy đôi mi dài của nàng còn vương nước mắt.
Nhưng đợi mãi, nàng vẫn không nói gì thêm.
Tiêu Trì Nghiên khẽ vuốt vai nàng, như một phản xạ vô thức. Khi nhận ra, trong lòng hắn có chút bối rối.
“Xin lỗi.” Tiêu Trì Nghiên cố gắng giải thích, nhưng không biết nên nói thế nào.
Cố Liên cúi đầu, nép vào lòng hắn, nhắm mắt lại như muốn nghỉ ngơi.
Tiêu Trì Nghiên liếʍ môi, giữ tay mình dừng lại ở một bên, cố gắng không chạm vào nàng nữa.
Không biết bao lâu sau, Cố Liên ngẩng đầu lên.
Tiêu Trì Nghiên cúi xuống, ánh mắt họ chạm nhau.
Hơi thở của hai người quấn quýt bên nhau.
Đột nhiên Cố Liên tiến tới, nhẹ nhàng hôn lên môi Tiêu Trì Nghiên.
Gương mặt nàng chợt phóng to trước mắt, trong đầu Tiêu Trì Nghiên hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn nhớ cảm giác thơm ngọt, mềm mại trên môi.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ như ngừng lại.
Tiêu Trì Nghiên ngơ ngác ôm lấy eo Cố Liên, trong hơi thở hắn chỉ còn đọng lại hương thơm ngọt ngào.
Hắn vừa muốn tiến thêm một bước, vừa ngần ngại muốn rút lui. Nhưng một cảm giác từ sâu thẳm bên trong lại thôi thúc Tiêu Trì Nghiên, muốn kéo dài nụ hôn này thêm chút nữa.
Tiêu Trì Nghiên chưa từng hôn ai, hắn nghĩ có lẽ nên nhẹ nhàng ôm Cố Liên sát vào lòng, rồi từ từ mở môi nàng. Nhưng tất cả chỉ là ý tưởng thoáng qua trong đầu.
Nụ hôn của Cố Liên nhẹ như cánh lông chim, chỉ kéo dài trong một nhịp thở rồi rời đi. Khi tách ra, ngay cả đuôi mắt nàng cũng ửng đỏ.
"Tiêu đại ca..." Giọng nàng mềm mại như cánh lông chim khẽ cào vào lòng Tiêu Trì Nghiên, khiến tim hắn rung động.
Đặc biệt là khi hai người vẫn còn ngồi cạnh nhau trên giường.
Tiêu Trì Nghiên khẽ cất tiếng, giọng hắn thấp và hơi run, nhưng tay hắn đặt ở eo Cố Liên vẫn chưa muốn rời ra. Cố Liên tựa nửa người vào ngực hắn, nét mặt đầy vẻ say đắm.
Dưới bàn tay hắn, vòng eo mềm mại của nàng khiến Tiêu Trì Nghiên thoáng nhìn về phía cửa phòng.
Hắn cảm thấy việc này không đúng nhưng lại không nỡ rời đi.