“Tiểu Liên, Cố Liên.” giọng hắn khàn đặc: “Chúng ta thế này, không nên.”
Cố Liên khép hờ mắt, cảm nhận nhịp tim đập nhanh của hắn, rồi nàng nhẹ giọng nói: “Tiêu đại ca ôm muội đi.”
Vừa dứt lời, nàng không đợi hắn trả lời mà đã chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Trì Nghiên ôm nàng nhưng trong lòng vẫn không thực sự yên ổn, chỉ im lặng ngắm nhìn nàng theo từng nhịp thở.
Hắn cúi xuống, nhìn khuôn mặt nàng với đôi má vẫn còn phớt đỏ, rồi nhẹ nhàng đặt nàng nằm ngay ngắn trên giường. Sau khi khép cửa lại, hắn đứng một lúc lâu, ngắm nhìn Cố Liên ngủ say với khuôn mặt như còn mang vẻ tổn thương, trước khi lặng lẽ rời đi.
Khi bước ra, hắn tình cờ gặp Cố Ngọc vừa trở về. Cố Ngọc ngập ngừng hỏi: “Tiêu đại ca, huynh… tìm Tiểu Liên?”
“Ừm.” Tiêu Trì Nghiên hơi thất thần, đáp: "Muội ây vừa ngủ.”
Cố Ngọc: “…”
Tiêu Trì Nghiên: “Ý ta là muội ấy vừa ngủ.”
Thấy hắn càng giải thích càng khó hiểu, Tiêu Trì Nghiên chỉ còn biết nói: “Ta và muội ấy không có gì cả.”
Nụ cười trên mặt Cố Ngọc dần biến mất, hắn nhìn Tiêu Trì Nghiên rồi quay vào, khép cửa lại không chút khách khí.
Đến chiều, bầu trời bỗng chuyển mưa dông. Cố Liên đã khóc nhiều vào buổi sáng, đến nỗi ngủ mê mệt, nàng bị đánh thức khi tiếng sấm vang lên.
Bầu trời xám xịt một màu, ngay cả ánh sáng cũng không xuyên qua nổi. Cố Liên ngồi dậy, tự rót một cốc nước uống rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.
Vừa đẩy cửa, một cơn gió mạnh xộc vào khiến nàng suýt lùi lại.
Không nhìn rõ thời gian, nàng định đi xem Cố Ngọc đã về chưa. Nàng chưa kịp đến cửa phòng hắn thì đã thấy hắn bước ra.
“Dậy rồi à?” Cố Ngọc hỏi: “Muội ngủ hai canh giờ rồi đấy, có đói bụng không? Có chỗ nào thấy khó chịu không? Có ai ức hϊếp muội không? Nếu có thì nhất định phải nói với huynh nhé, nhớ chưa?”
Cố Liên vẫn còn ngái ngủ, đôi mắt hơi sưng đỏ. Trông nàng mơ màng như thế, khó mà không khiến người khác phải lo lắng.
“Huynh nói gì thế?”
Cố Ngọc lo lắng đến mức nổi giận, nhưng hắn sợ nói gì sai khiến muội muội không vui, nên chần chừ một chút rồi hỏi: “Sáng nay muội khóc à? Có phải bị ai ức hϊếp không? Là Tiêu đại ca phải không?”
Cố Liên vỗ nhẹ vào trán mình, giờ mới hiểu hắn đang nghĩ gì, liền giải thích: “Ca ca không phải đâu. Muội và huynh ấy không có gì cả.”
Cả hai đều nói những lời giống nhau, khiến Cố Ngọc càng thêm ngờ vực: “Muội đừng sợ hắn. Ca ca có chết cũng sẽ đòi lại công bằng cho muội.”
Biết hắn đang suy nghĩ vẩn vơ, Cố Liên kể lại chuyện sáng nay, khiến Cố Ngọc không biết nói gì thêm.
Dù là chuyện về phụ mẫu hay bên nhà tổ mẫu, cả hai huynh muội đều xem đó là vết thương lòng, cố gắng che giấu nhưng vẫn không thể tránh khỏi cảm giác khó chịu mỗi khi nhớ lại.
“Không cần nghĩ nhiều nữa.” Cố Ngọc gượng cười: “Chúng ta không có ngoại tổ mẫu, không cần bận tâm ai nghĩ gì, chỉ cần hai huynh muội ta sống tốt là được.”
“Nhưng đúng là huynh đã hiểu lầm Tiêu đại ca. Khi nào mưa tạnh, ta sẽ đi xin lỗi hắn.”
Cố Liên đương nhiên không kể hết mọi chuyện với ca ca nàng, nàng cười nói: “Huynh ấy thích yên tĩnh mà, huynh không cần làm phiền đâu. Thay vào đó, huynh nên tập trung học nhiều hơn, ba năm sau có thi lại cũng không được phép lơi là.”
“Muội nói phải.” Cố Ngọc cười rồi trở về phòng.
Vài ngày trước, long nhãn khô đã phơi xong, Cố Liên lấy vài viên vào phòng ngồi ăn. Cơn mưa lớn này kéo dài mãi, đến tận khuya mới tạnh.
Tiêu Trì Nghiên nằm trên giường, tuy nhắm mắt nhưng không tài nào ngủ được. Mỗi khi cố gắng ngủ thì hình ảnh về Cố Liên lại hiện lên, kèm theo những ý nghĩ không ngừng quấy rầy.
Trước đây, khi ở quân doanh, Tiêu Trì Nghiên thường nghe những lời đùa cợt từ các chiến sĩ về chuyện nam nữ.
Dù hiểu qua loa nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng khi chính mình đối mặt với cảm xúc ấy lại cảm thấy khó xử đến vậy.
Cho đến khi gà gáy sáng, Tiêu Trì Nghiên vẫn không chợp mắt được.