Cố Liên thật đẹp, nàng biết rõ điều đó và khéo léo tận dụng.
Lúc này, nàng vén tóc sang trái, để lộ hơn phân nửa phần cổ bên phải, nhẹ nhàng nhấp môi. Nơi nào ánh mắt Tiêu Trì Nghiên hướng đến, nàng đều giữ nét mặt cười tươi và rạng rỡ, đẹp không gì sánh bằng.
Thấy Tiêu Trì Nghiên dường như đã bị mê hoặc, Cố Liên khẽ dịch gần lại hắn, nhẹ nhàng dựa đầu lên vai hắn.
Tiêu Trì Nghiên không phải không nhận ra hành động của nàng, nhưng không muốn né tránh. Lòng hắn rối bời, tự hỏi vì sao lại không tránh né nàng?
Đầu nàng nhẹ nhàng như mây, tựa vào vai hắn thật êm ái. Thân mình hắn khẽ căng thẳng.
Cố Liên thấy hắn không kháng cự, liền chậm rãi ôm lấy tay hắn, nhẹ nhàng nói: "Tiêu đại ca, huynh là anh hùng trong lòng Cố Liên."
Tim Tiêu Trì Nghiên hơi run, tay khẽ di chuyển, nắm lấy ngón tay út của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ngay lúc Cố Liên cảm thấy hắn khẽ cúi đầu về phía mình, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Tiêu Trì Nghiên sực tỉnh, lập tức đứng dậy, tạo khoảng cách với nàng. Cố Liên thầm cắn răng, đỏ mặt bước đến mở cửa.
Vừa mở cửa, nàng lập tức muốn đóng lại khi nhìn thấy người đến, nhưng đã bị ngăn lại.
Ôn thị với gương mặt âm trầm, nhìn vẻ mặt ửng đỏ của nàng rồi liếc sang Tiêu Trì Nghiên trong sân.
Rõ ràng có điều gì đó vừa diễn ra, nên phản ứng của họ mới như vậy. Việc Ôn thị xuất hiện là điều mà không ai ngờ tới.
Cố Liên lui về phía sau hai bước: "Tổ mẫu.”
Ôn thị lạnh giọng phân phó cho người hầu đi theo bà: “Đi ra ngoài đem cửa viện khép lại.”
Bà nhìn Tiêu Trì Nghiên rồi nhanh chóng quay qua tát vào mặt Cố Liên, gằn giọng chất vấn: “Ngươi đang làm cái gì đấy?”
Cố Liên né tránh không kịp, ngã xuống đất, khóe môi rớm máu.
Ngay sau đó, một bóng dáng quen thuộc đã đến bên cạnh, đỡ nàng đứng dậy và che chở nàng ở phía sau lưng hắn.
Tiêu Trì Nghiên đứng chắn giữa Cố Liên và Ôn thị, nói: “Ta và Cố Liên không có làm gì quá phận, tại sao người lại đánh nàng?”
Ôn thị cười lạnh, khuôn mặt giận dữ hiện rõ nếp nhăn, bà nói: “Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng mà ngươi bảo là không có gì? Thế ngươi nói xem, hai ngươi đã làm gì trong sân này?”
Tiêu Trì Nghiên định nói rằng họ chỉ đang làm sủi cảo, nhưng ánh mắt ngượng ngùng cùng khuôn mặt đỏ bừng của mình lại khiến lời nói ấy dường như trở nên lố bịch.
Thấy vậy, Ôn thị không nói gì thêm, kéo Cố Liên vào trong phòng.
Khi cửa phòng khép lại, Ôn thị buông tay Cố Liên ra, hạ giọng: “Ngươi điên rồi!”
Lúc này, gương mặt Cố Liên đã không còn vẻ yếu đuối, nàng sờ vào chỗ vừa bị đánh, nói: “Không, ta không điên.”
Nàng luôn biết mình thực sự muốn gì.
Ôn thị đi quanh nàng vài vòng, rồi cười nhạt, nói: “Ngươi lớn rồi, cánh cũng đã cứng cáp. Hay ngươi nghĩ cha mẹ đã mất, thì ngươi có thể tự do muốn làm gì thì làm?”
Cố Liên im lặng một lúc lâu, sau đó nói: “Ta không muốn thấy người. Những điều cần nói, ta đã nói hết vào lần trước rồi. Ta và huynh sẽ không nhận tiền của tổ mẫu, cũng sẽ không theo người đến Gia Châu, và càng không gả cho Tề Uyên.”
Nàng định rời đi nhưng bị giữ lại. Trong lúc ấy, nàng quay ra cửa, gọi lớn: “Tiêu đại ca, cứu ta!”
Tiêu Trì Nghiên, đứng ngoài cửa, vẫn luôn lo lắng cho Cố Liên. Mặc dù biết cả hai chỉ bị hiểu lầm, hắn vẫn không dám rời đi, chỉ đứng đó chờ.
Nghe thấy tiếng nàng gọi, Tiêu Trì Nghiên liền xông vào, bảo vệ nàng.
Cố Liên ôm lấy eo hắn, khóc nghẹn ngào.
“Tiêu đại ca, ta sợ…”
Tiêu Trì Nghiên nhấp môi, cuối cùng ôm nàng vào lòng, đứng đối diện với Ôn thị.
Ôn thị hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Tiêu Trì Nghiên và nói: “Ngươi muốn bảo vệ nàng? Ngươi muốn cưới nàng? Ngươi có biết nàng phải gả cho ai không?”
Tiêu Trì Nghiên không đáp, nhưng cảm nhận được trong lòng mình nàng đang khóc nhiều hơn.
“Ta chưa từng nói rằng mình sẽ gả cho Tề Uyên!” Cố Liên nhỏ giọng, như chỉ nói cho riêng Tiêu Trì Nghiên nghe.
Nếu trước đây Ôn thị đến chỉ để xem tình cảnh của cháu ngoại, thì giờ đây sau khi chứng kiến mọi chuyện, bà quyết tâm đưa hai người họ đi.
Ôn thị nói: “Cố Liên, nếu ngươi còn nhớ đến phụ thân và mẫu thân ngươi, thì hãy đi cùng ta rời Kỳ Châu ngay lập tức!”