Quý Mạn ở trong viện của chính mình, đếm ngân phiếu mà Thủy nương tử mới vừa đưa tới, thuận tiện làm Mục Túc đưa hàng mới đã làm được đi. Trong một tháng qua, kem bảo vệ da thịnh hành toàn kinh thành, đã là cung không đủ cầu. Quý Mạn làm kem bảo vệ da số lượng có hạn, cho nên giá cả tăng lên vùn vụt, hộp kem bảo vệ da nhỏ đều tăng tới hai mươi bạc một hộp, tương đương với chi phí sinh hoạt nửa năm của gia đình bình thường.
Thủy nương tử là một người kinh doanh giỏi, hàng mới làm được, trước tiên đưa cho phu nhân tiểu thư của mấy nhà đắc tội không nổi, lúc sau mới dám mở hạn ngạch để bán. Nghe nói bên ngoài còn mở chợ đen, một hộp kem bảo vệ da lớn đã tăng lên đến một lượng vàng một hộp.
Kem bảo vệ da bán chạy như vậy, Thủy nương tử tất nhiên muốn Quý Mạn làm nhiều hơn. Nhưng Quý Mạn lấy lý do là ít mới quý hiếm, mỗi tháng vẫn như cũ chỉ đưa một trăm hộp.
Mục Túc nhịn không được nói: “Chủ tử, thứ kiếm được nhiều tiền như vậy, không bằng chúng ta thuê vài người tới làm?”
Quý Mạn lắc đầu: “Nhiều chính là họa, đừng tham.”
Nhưng mà nhìn nhiều bạc như vậy, Quý Mạn vui vẻ thật sự, đi ở trên đường lưng đều thẳng tắp. Nói thế nào thì phụ nữ độc lập về tài chính mới có tính cách độc lập, tự mình có thể nuôi sống chính mình, là có đủ tự tin.
Cho nên khi lão phu nhân căng thẳng khuôn mặt, còn Ôn Uyển đôi mắt đỏ bừng mà ngồi ở chủ viện, chỉ có một người là Quý Mạn là rất bình tĩnh mà nhìn Mộ Thủy Tình ngồi một bên ghế dựa với khuôn mặt thẹn thùng.
Hôm nay Mộ Thủy Tình đang hầu hạ lão phu nhân ở trong viện, vốn dĩ là đang chia thức ăn, ngửi thấy mùi cá, không biết như thế nào liền phun ra. Lão phu nhân vốn dĩ muốn giận, lại như là nghĩ tới cái gì, vội vàng làm người truyền đại phu.
Mấy đại phu nổi tiếng từng người bắt mạch hồi lâu, mới xác định Mộ Thủy Tình là mang thai hơn một tháng, tính ngày ra, hẳn cũng chính là mấy ngày Ôn Uyển đi cầu Tống Tử Quan Âm, Mộ Thủy Tình hầu hạ Mạch Ngọc Hầu.
Đây không khác gì hung hăng đánh Ôn Uyển một cái tát, khóc không được, cười không ra, một người nhốt ở trong phòng hồi lâu, đôi mắt mới đỏ bừng mà ra tới.
Mạch Ngọc Hầu vốn là đang vào cung, nghe thấy tin tức cũng vội vàng trở về, trên mặt nhìn không ra vui hay không vui, tiến vào liền đứng ở bên cạnh Ôn Uyển, hướng đến lão phu nhân chào hỏi.
“Có hậu cũng là chuyện tốt.” Qua hồi lâu, lão phu nhân mới nhàn nhạt nói một câu như vậy, thực hiển nhiên, nàng tuy rằng thích ôm tôn tử, lại cũng là muốn phải sinh ra xem sao đã. Rốt cuộc đứa bé đầu tiên của Mạch Ngọc Hầu, không những do một thị thϊếp hoài thai, lại còn là một thị thϊếp có bối cảnh không sạch sẽ.
Nghệ kỹ làm thϊếp đã làm người khinh thường, nhưng mà Mộ Thủy Tình này lại là lúc trước được Thái Tử thu nhận, giáo dưỡng hai năm, mười chín tuổi vừa lúc niên hoa, liền đưa vào Mạch Ngọc Hầu phủ.
Dù cho chỉ là một nghệ kỹ, đó cũng là nghệ kỹ được Thái Tử nạm vàng, ở tại nơi này là đại biểu cho ý tứ của Thái Tử, Mạch Ngọc Hầu tất nhiên là phải nể mặt.
Nhưng mà nể mặt thì nể mặt, chỉ cần cho nàng vị trí thị thϊếp liền thôi. Ai mà ngờ rằng, nàng lại là người đầu tiên ở hầu phủ mang thai.
Lão phu nhân mà vui mừng liền có quỷ, chỉ ước gì nàng sinh được nữ nhi, rồi đuổi ra xa xa.
Quý Mạn đứng ở một bên như không liên quan, đánh giá vẻ mặt mọi người trong phòng. Đôi mắt của Ninh Ngọc Hiên vẫn luôn ở trên người Ôn Uyển, căn bản không thèm liếc mắt nhìn Mộ Thủy Tình một cái. Thoạt nhìn hắn không mấy bận tâm đến cái bụng này.
“Uyển Nhi an bài một chút đi, có mang liền không thể tùy tiện như vậy, cho thêm hai nha hoàn bà tử chăm sóc, đồ ăn cũng phải cẩn thận một chút.” Lão phu nhân phân phó một tiếng.
Ôn Uyển vội vàng đứng lên, cúi đầu nói: “Vâng.”
Mạch Ngọc Hầu thấy mặt nàng có chút oán lại có chút ủy khuất, trong lòng thở dài một tiếng, chờ bên này an bài ổn thỏa, từng người tan cuộc, hắn mới lôi kéo Ôn Uyển một đường đi đến Tường Vi Viên.
Quý Mạn nhìn sắc mặt Mộ Thủy Tình có chút biến xanh, không khỏi vui sướиɠ khi người gặp họa. Nàng nhất định cho rằng có thai là có thể đi ngang, nào biết đâu rằng Ninh Ngọc Hiên vẫn không đem nàng để vào mắt, từ khi bắt đầu tiến vào đến bây giờ, đều chỉ nhìn một mình Ôn Uyển.
“Cẩn thận một chút.” Đi trên con đường nhỏ, Quý Mạn nhìn Mộ Thủy Tình đang được hai nha hoàn phía sau đỡ một cách khoa trương, cười nói: “Thoạt nhìn không ai bận tâm, nhưng mà ngươi cũng bảo vệ cẩn thận một chút.”
“Ngươi nói cái gì?” Mộ Thủy Tình cắn răng, tức giận đến tay phát run: “Ai không quan tâm đến con của ta?”
Quý Mạn nhún vai, nàng cũng không tin nàng nhìn không ra, nhưng mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ thai phụ là không có đạo đức, nàng vẫn là nói ít đi một câu, xoay người đi con đường của mình.
Mộ Thủy Tình đứng ở tại chỗ một lúc lâu sau, Liễu Hàn Vân mắt nhìn thẳng, từ bên người nàng đi qua, Thiên Liên Tuyết cũng nhàn nhạt đi qua, không ai liếc nhìn nàng thêm một cái. Cuối cùng Tề Tư Lăng đi ra lại dừng lại, nhưng chỉ nói: “Ở thời điểm này, đắc tội phu nhân, thật là một nước cờ rất kém cỏi.”
Sắc mặt Mộ Thủy Tình khó coi vô cùng, chậm rãi đi trở về sân của mình, tức giận đến mức không ăn nổi cơm chiều.
Ở Tường Vi Viên bên này, Ôn Uyển đã yên lặng khóc nửa canh giờ, Ninh Ngọc Hiên một chút biện pháp cũng không có. Biện pháp dỗ dành nào cũng dùng một lần, Ôn Uyển vẫn chỉ khóc.
“Ngươi oán ta sao?” Hắn nói: “Tình nhi cũng là ngươi chủ động làm ta đi sủng.”
“Ngươi ngược lại trách ta sao?” Ôn Uyển nóng nảy, khóc lóc nói: “Nữ nhân khác có con với ngươi trước ta, ngươi còn không cho ta khóc sao?”
Ninh Ngọc Hiên nghẹn lời, cố tình nàng khóc làm lòng hắn khó chịu, chỉ có thể bực bội mà đứng lên đi ra ngoài.
Ôn Uyển là nữ chính không phóng khoáng, trong nguyên tác chính là làm ồn ào như vậy, khiến Hầu gia liền vì nàng bỏ hết nữ nhân trong viện, sau đó hai người sống bên nhau, có kết cục viên mãn.
Không thể không nói nguyên tác là thập phần não tàn, Quý Mạn nghĩ, chân ái là một chuyện, cuộc sống lại là một chuyện khác, tình yêu bền chặt đến đâu mới có thể kéo dài cả đời a? Nhiều lắm chỉ là ngọt ngào như vậy mấy năm, sau này mỗi ngày, đều phải xem kỹ xảo ở chung. Loại nữ nhân như Ôn Uyển này, chính là thuộc về tình yêu thực ngọt ngào, nhưng hoàn toàn không thể sống chung.
Mạch Ngọc Hầu đi loanh quanh trong phủ, vừa đi vừa nghĩ nên làm thế nào mới có thể khiến Ôn Uyển tốt hơn, mới ra khỏi Tường Vi Viên, vòng qua một mảnh bóng râm, liền thấy Nhϊếp Tang Du đang ngồi ở một bên đình hóng gió, trên bàn để hai chén trà.
“Hầu gia.” Quý Mạn cười tủm tỉm nhìn hắn: “Có gì phiền não, không bằng nói ra, nô tỳ nói không chừng có biện pháp.”
Ninh Ngọc Hiên hơi hơi nhướng mày, tản bộ đi qua: “Ngươi làm sao biết ta sẽ tới?”
Quý Mạn rũ mắt: “Nô tỳ chỉ là uống trà ở chỗ này.”
“Một người uống hai chén?”
“...” Quý Mạn ho nhẹ một tiếng: “Hầu gia là người thông minh, nô tỳ cũng không tính quá ngốc. Hôm nay Tình chủ tử có thai, phu nhân tất nhiên không thoải mái, Hầu gia cũng tất nhiên không ngốc lâu ở Tường Vi Viên, cho nên nô tỳ liền gặp may.”
Mạch Ngọc Hầu nhìn nàng một cái thật sâu, rồi sau đó ngồi xuống ở bên cạnh bàn: “Ngươi có biện pháp nào?”
Ôn Uyển tức hắn bực hắn, kỳ thật hắn có hậu, thân là chủ mẫu chính thất nàng là nên vui mừng cho hắn. Cho nên Ninh Ngọc Hiên không biết nên khuyên như thế nào, cũng thật sự là bởi vì thích nàng, cho nên không trách cứ được nàng.
Quý Mạn hơi hơi mỉm cười: “Trong lòng phu nhân vẫn luôn muốn có con, kết quả chính mình không mang thai, lại để cho người khác có mang, nghĩ như thế nào đều nên tức giận. Không bằng Hầu gia nói thẳng cho rõ, đứa trẻ do Tình chủ tử kia sinh ra, mặc kệ là nam hay nữ, đều đưa cho phu nhân dưỡng. Trong lòng phu nhân cũng sẽ dễ chịu ít nhiều.”
Chính thê dưỡng trưởng tử cũng là việc thường thấy, Mạch Ngọc Hầu thở dài, nói: “Ta cũng từng nghĩ như vậy, nhưng tính tình của Ôn Uyển kia, ngay cả ta nói như vậy, nàng cũng không nhất định sẽ vui lên.”
“Nữ nhân sao, dỗ dành nhiều hơn thì tốt rồi.” Quý Mạn nói: “Phu nhân tất nhiên sợ người khác có thai, đoạt lấy trái tim ngươi. Nhưng Hầu gia mỗi ngày ở bên nàng, không liếc mắt xem Tình chủ tử một cái, phu nhân tự nhiên có thể hiểu được trái tim của Hầu gia.”
Mạch Ngọc Hầu ngẩng đầu, khẽ cười nói: “Ngươi còn ghi hận việc Tình nhi đẩy ngươi xuống nước sao?”
Này nói rõ là muốn hắn vắng vẻ Mộ Thủy Tình, tính tình người kia cũng không phải làm người ta bớt lo, nếu là đã mang thai ngược lại bị vắng vẻ, không chừng nháo ra cái gì đâu.
Quý Mạn hơi buồn bã liếc mắt nhìn Mạch Ngọc Hầu một cái, nói: “Hầu gia hà tất vẫn luôn nghĩ Tang Du keo kiệt như vậy? Lần trước Tình chủ tử đã bị phạt, Tang Du cần gì phải hại nàng? Chỉ là tính cách của Tình chủ tử, Hầu gia cũng biết, nếu là để nàng tự do, phu nhân bên kia tất nhiên không thoải mái. Tính tình của nàng dễ đắc tội với người, muốn bảo vệ đứa nhỏ này càng khó.”
Ninh Ngọc Hiên nhướng mày: “Ngươi vẫn là tốt với nàng sao?”
Đánh chết hắn cũng không tin Nhϊếp Tang Du sẽ có tâm địa như vậy.
Quý Mạn lắc đầu, thực nghiêm túc nói: “Nô tỳ cùng lắm là ở trước mặt Hầu gia tỏ ra ngoan ngoãn, nói cho Hầu gia làm như vậy phu nhân có lẽ sẽ vui vẻ, đến nỗi có nghe hay không, quyền ở trong tay Hầu gia.”
Ninh Ngọc Hiên hừ nhẹ một tiếng, xem đôi mắt của người trước mặt sáng tỏ như ánh bình minh, mím môi: “Ngươi chịu thành thật ngốc, cái gì đều không làm, chính là ngoan ngoãn nhất.”
Quý Mạn cúi đầu cười nói: “Hầu gia yên tâm, nô tỳ hiện tại cái gì cũng không tranh, cái gì cũng không cần.”
Nữ nhân mà nói, bao gồm cả nàng, ai nghe một chút liền tin thì là đầu đất. Sao có thể không cần đâu, thứ nàng muốn còn có thật nhiều thật nhiều, chỉ là không thể gấp được, phải tiến từng bước một.
Ninh Ngọc Hiên cầm lấy chén trà trên bàn, nhấp một ngụm, khi vào miệng thì thơm ngọt sảng khoái thoải mái, thế nhưng là trà hoa quế.
Cau mày, hắn buông chung trà nói: “Ta không thích uống loại trà quá ngọt này.”
Quý Mạn nhướng mày, thuận tay lấy chén trà nhỏ kia của hắn, uống một ngụm, tiếp theo bụm miệng: “Người đều không thích uống trà nấu từ sương sớm, lần sau có thứ gì ngọt, nô tỳ đều giúp người ăn đi.”
Đôi mắt hơi hơi trợn to, Ninh Ngọc Hiên không nghĩ tới nàng sẽ có hành động như vậy, sửng sốt sau một lúc lâu, hơi hơi mím môi nói: “Chú ý chút quy củ.”
Quý Mạn phản ứng lại, có chút xấu hổ mà buông chung trà: “Nô tỳ quá giới hạn, đợi lát nữa còn phải theo lão phu nhân tiến cung, không quấy rầy Hầu gia nữa.”
Tiến cung? Ninh Ngọc Hiên biết Nhϊếp Quý Phi đã được giải cấm, đây là mẫu thân muốn hôm nay tiến cung đi gặp nàng sao. Nhưng lúc trước không phải đã nói sao, chỉ có chính thất hoặc bình thê mới có tư cách vào cung, một cái thị thϊếp như nàng, làm sao tới đó?
“Hầu gia không cần lo lắng.” Quý Mạn thấy trong mắt hắn có nghi hoặc, rũ con ngươi tự giễu nói: “Trừ thân phận thị thϊếp của ngài ra, ta còn có thân phận chất nữ nhà mẹ đẻ của quý phi, điệu thấp một ít đi theo lão phu nhân đi vào, chắc là không khó.”
Mạch Ngọc Hầu ngưng lại, giương mắt nhìn người quy quy củ củ trước mặt này, trong lòng thế nhưng cũng có chút áy náy.