Xuân Khê Mộng Lý Nhân

Chương 24

Bữa cơm này, tuy rằng Ôn Uyển dồn hết tâm tư, tự mình xuống bếp, đều làm những món ăn mà lão phu nhân thích, nhưng bởi vì một đoạn không thoải mái như vậy, mãi đến khi dùng xong cơm chiều, khuôn mặt của lão phu nhân cũng không giãn ra cười.

Trong lòng Ôn Uyển khó chịu, buổi tối cùng Ninh Ngọc Hiên trở về Tường Vi Viên, quay người liền khóc trong lòng hắn: “Ngọc Hiên…”

“Ừ, không có việc gì, có ta đâu.” Mạch Ngọc Hầu ôm nàng, đau lòng mà nhỏ giọng an ủi: “Tính tình mẫu thân chính là như vậy, nếu không chiếm được cảm tình của nàng, vậy ít đến chủ viện là được.”

“Nhưng nàng là mẹ ruột của ngươi a, ta muốn nàng thích ta.” Ôn Uyển mếu máo, ủy khuất.

“Từ từ đi.” Mạch Ngọc Hầu vỗ vỗ lưng nàng: “Thời gian dài, lão phu nhân tự nhiên có thể biết được ngươi tốt.”

Ôn Uyển gật gật đầu, dựa vào ngực Ninh Ngọc Hiên, ánh mắt hơi hơi thâm trầm.

Lão phu nhân trở về, đãi ngộ mọi mặt đối với Quý Mạn đều rõ ràng tăng lên, không chỉ có dọn đến viện lớn hơn, ngay cả phòng bếp đưa tới đồ ăn cũng ngon hơn nhiều. Triệu đại nương còn tự mình bưng canh bồ câu và túi ba mươi lượng bạc tới Phi Vãn Các.

“Theo như Tang chủ tử phân phó, nô tỳ đã cho người đi mua đầy đủ những thứ ngài muốn, hiện tại bạc còn thừa nhiều như vậy, nô tỳ trả về cho ngài.”

Ngữ khí nịnh nọt này, nơi nào còn có cảm giác đầy tớ ức hϊếp chủ nhân như lúc trước. Quý Mạn nhấp môi cười: “Đại nương đây là không muốn tiếp tục giúp Tang Du làm việc?”

Triệu đại nương vội vàng lắc đầu: “Sao có chuyện đó, Tang chủ tử muốn cái gì, chỉ cần phân phó một tiếng là được.”

Nàng thấy hiện tại kiểm soát Nhϊếp Tang Du ra vào đã bị dỡ bỏ, lại có lão phu nhân che chở, muốn mua cái gì tất nhiên không cần qua tay nàng, liền muốn lấy lòng, nên đem bạc trả lại thôi.

Quý Mạn đứng lên, tự mình nâng nàng dậy, cười nói: “Nếu còn việc phải làm, bạc kia trả lại Tang Du làm cái gì? Ngay cả không dùng đến, giữ lại cho nhi tử của đại nương học tư thục cũng tốt.”

Triệu đại nương không nghĩ tới hiện giờ Tang chủ tử có quyền thế, mà vẫn ôn hòa như vậy, trong lòng khẽ nhúc nhích, gói bạc lại nói: “Tạ ơn Tang chủ tử thưởng.”

Quý Mạn cười với nàng, liền nói: “Ta nghe nói gần đây trong kinh thành, có một cửa hàng son phấn bán kem bảo vệ da rất chạy. Lão phu nhân cũng thích thứ đó, nếu đại nương thật tốt với ta, không bằng dẫn chưởng quầy kia đến gặp ta, để ta có thể mua thêm ít kem bảo vệ da từ nàng.”

Việc mua bán như vậy, một là Tiền tổng quản làm, hai là Hầu phu nhân định đoạt, cũng không đến lượt Quý Mạn đặt hàng. Nhưng kem bảo vệ da này là đặc biệt, hiển nhiên có thể làm hài lòng tất cả mọi người, hơn nữa các vị chủ tử trong phủ còn không thể nào biết. Triệu đại nương nghĩ thôi cũng biết, Tang chủ tử có thể là muốn tranh sủng.

Nàng quyết định giúp việc này, nàng ẩn ẩn cảm thấy, đi theo Tang chủ tử này, về sau nói không chừng tiền đồ vô lượng.

“Nô tỳ sẽ lén dẫn chưởng quầy kia tới.”

Quý Mạn cười tủm tỉm chờ đợi, hôm nay hầu hạ lão phu nhân dùng cơm trưa xong, nghỉ trưa đắp mặt là Ô Tài làm, nàng rảnh rỗi, nên trước tiên muốn hỏi tình hình cửa hàng son phấn bên ngoài.

Triệu đại nương làm việc vẫn là đáng tin cậy, đến giữa buổi chiều, Quý Mạn liền thấy Thủy nương tử trang điểm một thân phụ nhân, kinh nghi bất định mà bước vào Phi Vãn Các.

“Phu nhân, này…” Thủy nương tử không biết thân phận của nàng, thấy là Mạch Ngọc Hầu phủ, sắc mặt đã trắng bệch, lại thấy Tang Du ở viện này, môi đều có chút phát run.

“Ngươi đừng sợ.” Quý Mạn cười nói: “Ta càng tốt, cửa hàng son phấn của chúng ta sẽ càng tốt, thế mà ngươi làm sao lại sợ.”

Thủy nương tử không nghĩ tới Quý Mạn sẽ có thân phận quý trọng như vậy, chấn kinh một hồi lâu cũng phục hồi lại tinh thần, cũng cảm thấy vui vẻ. Vị phu nhân này là chưởng quầy sau màn của cửa hàng son phấn, tương đương với chỗ dựa của cửa hàng. Chỗ dựa càng ổn, cửa hàng son phấn đích xác sẽ càng tốt.

Nàng mang theo sổ sách tới, còn có một danh sách đơn đặt hàng, đôi mắt cười thành một đường nhỏ: “Phu nhân trước tiên nhìn xem, cửa hàng của chúng ta mới mở cửa được ba ngày, nhưng buôn bán thật ra vạn phần thịnh vượng. Khách hàng cũ trước kia đều tới, phố Vĩnh Ninh phồn hoa, khách hàng mới cũng không ít, hai ngày này ta đã biết được không ít phu nhân nhà cao cửa rộng.”

Quý Mạn làm bộ lật qua sổ sách, nàng lười xem mấy cái này, nhưng lại lấy đơn đặt hàng tới nhìn nhìn.

Số lượng kem bảo vệ da có hạn, không ít phu nhân tiểu thư sau khi dùng thử đều sôi nổi đặt hàng. Thủy nương tử cũng là người biết xử sự, nhìn danh sách không nhiều lắm, mỗi ngày chỉ nhận hai đơn đặt hàng, nếu còn thừa một đơn, gặp được người ở gia đình bình thường, cũng nói không còn. Chỉ khi gặp được nhà giàu, mới đưa vào danh sách.

Trong kinh thành quảng cáo cũng làm rất tốt, mua không được lại có thể dùng thử, danh tiếng càng truyền càng lan rộng, tin tưởng rằng chỉ trong vòng một tháng, kem bảo vệ da Thủy Ký có thể làm nên chuyện.

Quý Mạn rất vừa lòng, trước bảo Mục Túc lấy mười mấy hộp kem bảo vệ da lớn lớn bé bé mà hai ngày này làm đưa cả cho Thủy nương tử. Thủy nương tử mang theo vào tay nải đựng nguyên liệu mới mà Quý Mạn muốn, để tiếp tục sản xuất. Cho nên khi đi ra ngoài vẫn mang theo một tay nải lớn, cũng không ai nói cái gì.

Nữ nhân của hầu phủ cả ngày không phải thêu hoa chính là tranh sủng, nhàm chán vô cùng. Quý Mạn có thể bớt thời giờ làm kem bảo vệ da kiếm tiền, cũng không nghĩ đem những việc nặng này giao cho những người khác làm, luôn là cùng Mục Túc tự tay làm lấy, nghiên cứu ra kem bảo vệ da từ các loại hoa, sản phẩm thất bại trộm chôn ở trong hoa viên, dù sao viện này cũng lớn.

Nghĩ đến việc sắp có nhiều ngân phiếu, Quý Mạn nằm mơ đều có thể cười đến tỉnh, mỗi ngày hầu hạ trước mặt lão phu nhân, cũng là tươi cười đầy mặt, da thịt thoạt nhìn càng ngày càng tốt.

So sánh với Quý Mạn, các di nương và thị thϊếp khác đã không có sủng ái của Hầu gia, lại không có lão phu nhân làm chỗ dựa, ngày thường đến thấy mặt Hầu gia đều khó, trong lòng khó tránh khỏi có chút không cân bằng.

Vì thế hôm nay Quý Mạn từ viện của lão phu nhân ra tới, liền gặp Mộ Thủy Tình.

Nhìn nàng từ xa xa, Mộ Thủy Tình trào phúng mà lắc lắc khăn: “Nha, đây không phải là Tang chủ tử sao? Ta phải đứng xa chút, miễn cho bản thân rớt trong nước, lại bảo là ta đẩy.”

Trình độ trào phúng bậc này, Quý Mạn một chút cũng không bỏ trong lòng: “Tình chủ tử đã thêu khăn xong rồi sao?”

Nhắc tới cái này, Mộ Thủy Tình liền tức giận đến xanh mặt. Vốn là việc Nhϊếp Tang Du phải làm, hiện tại thế nhưng toàn bộ để nàng làm. Nếu không phải nàng ở Tường Vi Viên nói lời hay, Hầu gia còn tính toán làm nàng tiếp tục đóng cửa ăn năn, đây không phải là đãi ngộ vô cùng kém giống độc phụ này trước kia hay sao?

“Khăn tay của nha đầu Mục Túc bên người ta sắp sờn rồi, vẫn luôn muốn đổi cho nàng một cái mới, làm phiền Tình chủ tử thêu mau chút đi.” Quý Mạn hơi hơi mỉm cười, phong độ cực tốt mà làm cái bình lễ với nàng, dẫn theo Mục Túc tiếp tục đi về phía trước.

Sắc mặt Mộ Thủy Tình khó coi đến cực điểm, quay đầu nhìn bóng dáng Quý Mạn, cả giận nói: “Ngươi sẽ không đắc ý được lâu đâu!”

Nàng tốt xấu gì cũng là người của Thái Tử, bè đảng của Thái Tử và Hoàng Hậu, từ trước đến nay xung khắc với đảng của Nhϊếp Quý Phi như nước với lửa. Chỉ cần để nàng tóm được cơ hội, nắm được sai lầm của nữ nhân này, đời này của Nhϊếp Tang Du kia đều đừng nghĩ lại xoay người!

Sau một hồi tức giận một mình, Mộ Thủy Tình mới quay người tiếp tục đi đến Tường Vi Viên.

Đến buổi tối, Quý Mạn nghe thấy tin tức, nói là Hầu gia truyền Mộ Thủy Tình đi Tây viện hầu hạ. Nhún nhún vai, Quý Mạn một chút cũng không hiếu kỳ làm sao Mộ Thủy Tình đột nhiên được sủng ái, dựa theo tần suất nàng đến Tường Vi Viên, cùng với chỉ số thông minh ngu xuẩn của nữ chính kia, đưa nàng lên giường của Mạch Ngọc Hầu là việc sớm muộn.

Nhưng lão phu nhân lại không vui, từ ngày trở về, Mạch Ngọc Hầu vẫn luôn không truyền Tang Du, trừ hôm nay ra, còn lại hàng ngày đều ở Tường Vi Viên.

Cho nên ngày hôm sau, Mạch Ngọc Hầu đã bị lão phu nhân gọi đến.

“Cũng đến lúc ngươi nên suy xét đến việc con nối dõi.” Lão phu nhân nói: “Nhi tử nhà khác sinh cho mẫu thân tôn nhi, làm sao ngươi lại không làm cho ta bớt lo?”

Mạch Ngọc Hầu nhàn nhạt cười: “Mẫu thân đừng nóng vội, nhi tử chỉ là hy vọng, tôn nhi của ngài là của con vợ cả. Nhi tử sẽ nỗ lực.”

Con vợ cả, tất nhiên chính là muốn Ôn Uyển sinh, nhưng mà hai người thành thân lâu như vậy, Ôn Uyển chịu mưa móc thật là không ít, nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Đại phu tới xem qua, cũng chỉ là nói duyên phận chưa tới, thân thể của phu nhân cũng không có vấn đề.

Lão phu nhân rất muốn nhân cơ hội làm khó dễ, nhưng Nhϊếp Tang Du 6 năm đều không có con, huống chi người ta mới có hai tháng, căn bản không thể mở miệng.

Tề Tư Lăng ôn ôn nhu nhu mà đi tìm Ôn Uyển, nói: “Nghe nói di nương của Nhϊếp gia mời một tôn Tống Tử Quan Âm về nhà, trong vòng một tháng liền có mang, đều nói thực sự linh nghiệm, không bằng phu nhân đến nhờ Tang chủ tử mượn Tống Tử Quan Âm tới thử xem?”

Ôn Uyển cũng rất sốt ruột, tuy rằng Ngọc Hiên nói không cần nhanh như vậy, nhưng nàng cũng muốn mang thai sớm một chút, để làm vừa lòng lão phu nhân, địa vị của chính mình cũng càng ổn hơn một chút. Cho nên khi nghe thấy Tề Tư Lăng nói như vậy, Ôn Uyển chỉ do dự một chút, liền đi tìm Quý Mạn.

Quý Mạn nghe thấy yêu cầu của nàng, quả thực cảm thấy dở khóc dở cười. Tống Tử Quan Âm của người ta, muốn nàng đi mượn về cho nàng? Vui đùa cái gì vậy, vạn nhất người ta sinh ra nữ nhi, chẳng phải muốn hận chết nàng?

Nhưng mà Quý Mạn cũng không cự tuyệt, chỉ là cười hỏi: “Phu nhân làm sao biết được Tống Tử Quan Âm của Nhϊếp gia di nương? Đó là cầu được trên núi Vĩnh Linh, người khác cũng không biết đâu.”

Ôn Uyển hơi hơi chần chờ, liền nói: “Hôm nay Tư Lăng tới nói chuyện với ta, vô tình đề cập đến, nếu ngươi không tiện, ta đây lại nghĩ biện pháp khác.”

“Không phải không tiện.” Quý Mạn lắc đầu nói: “Thứ kia chỉ có chính mình lên núi đi cầu tài mới linh nghiệm, lấy hộ người khác tất nhiên là không ổn.”

Tề Tư Lăng này đến ngáng chân, nếu đổi thành Nhϊếp Tang Du, hoặc là đồng ý hoặc là cự tuyệt, hai loại phản ứng này đều không có kết cục tốt. Tuy rằng không biết Quan Âm của Nhϊếp gia di nương rốt cuộc từ nơi nào có được, nhưng mà thuận miệng tìm cái lý do, có thể hòa hoãn chuyện này là được.

Núi Vĩnh Linh ở bên ngoài kinh thành, xe ngựa qua lại cũng mất một ngày, Ôn Uyển hiện tại tuyệt vọng đến cái gì cũng có thể thử, lập tức cho người chuẩn bị, ngày mai đi núi Vĩnh Linh.

“Ngươi tội gì phải sốt ruột như vậy?” Mạch Ngọc Hầu thở dài: “Ta lại không ép buộc ngươi.”

Ôn Uyển trừng hắn: “Ngươi không phải nữ nhân, tất nhiên không hiểu được tình cảnh của nữ nhân, ta gấp đến muốn chết ngươi cũng sẽ không hiểu được một chút đâu.”

Mạch Ngọc Hầu hơi hơi không vui, hắn là quá sủng nàng, làm cho nàng càng ngày càng không có quy củ. Một hai lần mạo phạm, hắn còn nghĩ nàng nữ nhi tức giận, làm nũng. Nhưng nếu nhiều, khó tránh khỏi có chút cảm thấy nàng không hiểu quy củ.

Nhưng mà hắn cũng chưa nói gì, chỉ là vào lúc ban đêm vẫn trở về Tây viện, triệu Mộ Thủy Tình.

Mộ Thủy Tình cũng là người mà Ôn Uyển đưa cho hắn, hắn không thích tính tình Mộ Thủy Tình như vậy, lại cũng lười đến thay đổi người. Triệu nàng tới, Ôn Uyển cũng sẽ không nói thêm cái gì.

Nhưng là, nhân sinh thường thường chính là cẩu huyết như vậy, Ôn Uyển trăm cay ngàn đắng cầu Tống Tử Quan Âm trở về, mà một tháng sau, tặng Mộ Thủy Tình một cái bụng to.