Xuân Khê Mộng Lý Nhân

Chương 26

Trước kia khắt khe với Nhϊếp Tang Du, là bởi vì nàng không biết đại cục, khiến người phiền chán. Nhưng hiện tại người trước mặt này, đã từ một người đàn bà đanh đá biến thành nữ nhân hào phóng khéo léo, vô dục vô cầu, ngẫm lại tình nghĩa kết tóc giữa hai người, Ninh Ngọc Hiên còn có chút nhân tính, vẫn là cảm thấy không đành lòng.

Nếu Nhϊếp Tang Du lấy thân phận nhà mẹ đẻ của Nhϊếp Quý Phi tiến cung, thế thì mặt mũi của Mạch Ngọc Hầu hắn ném đi đâu?

Trầm mặc trong chốc lát, Ninh Ngọc Hiên đứng dậy nói: “Ngươi trước đi theo ta.”

Quý Mạn ngẩng đầu, nhìn hắn một cách khó hiểu. Sắp sửa phải lên xe, đi cùng hắn làm gì?

Ninh Ngọc Hiên nâng bước đi về phía trước, Quý Mạn cũng chỉ có thể đuổi kịp, dọc theo đường đi thật cẩn thận đánh giá sườn mặt của người này, xem hắn tuy rằng không có biểu tình gì, lại không phải tức giận, nên cũng hơi chút thả lỏng.

Mạch Ngọc Hầu mang nàng đi Tây viện, làm nàng ở bên ngoài chờ, sau đó đi vào nhà, chỉ chốc lát sau, cầm ngọc bội hình tròn ra đưa cho nàng.

Ngọc bội kia rất tròn, sờ vào có cảm giác rất thích, phía trên không có hoa văn gì, lại ngay ngắn khắc chữ “Ninh”.

Nói thực ra, ngọc bội này thật khó xem, uổng công cho một khối ngọc mỡ dê. Nhưng mà khi Ninh Ngọc Hiên đặt vào trong tay nàng, thậm chí còn do dự một chút.

“Ngươi rốt cuộc vẫn là người của Mạch Ngọc Hầu phủ.” Tay Mạch Ngọc Hầu cuối cùng cũng buông lỏng, ngọc bội kia đã rơi vào lòng bàn tay Quý Mạn.

Quý Mạn mờ mịt, nàng tất nhiên không biết thứ này đại biểu cho cái gì, vừa định há mồm hỏi, Ninh Ngọc Hiên đã vạn phần không kiên nhẫn nói: “Muốn vào cung thì mau chút, cọ tới cọ lui làm cái gì, nói không chừng mẫu thân đang chờ đấy.”

Trong chốc lát âm trong chốc lát tình, tâm tư của người này thật đúng là làm người xem không hiểu. Với tâm lý không cần thì phí, Quý Mạn cầm ngọc bội treo ở bên hông, liền chạy bước nhỏ về Phi Vãn Các, làm Mục Túc thu thập một phen, mới có thể hướng đến cửa chính.

“Chủ tử.” Mục Túc thấy ngọc bội bên hông nàng, kinh ngạc thật sự: “Đây là… Hầu gia đưa sao?”

Quý Mạn gật đầu, phía trên viết họ của hắn đâu.

Mục Túc trên mặt vui vẻ, duỗi tay rút trâm bạc trên đầu nàng, thay trang sức đã chuộc lại từ hiệu cầm đồ, vàng bạc đầy đầu, lại thay một chiếc váy dài đỏ nhạt, tay áo màu trắng sữa.

“Làm gì vậy?” Quý Mạn khó hiểu.

“Hầu gia cho ngọc bội này, tuy rằng không thông báo với triều đình, lại cũng là đại hỉ a.” Mục Túc vui mừng nói: “Đây là ngọc bội có họ chồng mà bình thê mới có thể đeo, Hầu gia tất nhiên là không đành lòng, muốn cho ngài khi tiến cung có thể diện một chút, nô tỳ tất nhiên không thể làm ngài trông keo kiệt.”

Bình thê? Quý Mạn líu lưỡi, nàng cùng lắm là nói hai câu, Mạch Ngọc Hầu lại hào phóng như vậy sao? Lúc trước không phải trăm phương nghìn kế ngăn cản lão phu nhân cho nàng thành bình thê sao? Làm sao người này lại tự mình đem ngọc bội cho nàng?

“Nô tỳ mới vừa rồi còn đang suy nghĩ, nếu tiến cung gặp được Nhϊếp phu nhân cùng lão gia, ngài làm sao mà đối mặt với bọn họ. Hiện tại thì tốt rồi, ngài tuy rằng phạm phải sai lầm lớn, Hầu gia lại vẫn cho ngài làm bình thê, người khác tự nhiên không dám coi thường ngài đi.” Mục Túc một bên nói một bên đỡ nàng lên, cười tủm tỉm.

Quý Mạn nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, đi ở trên đường đều còn đang suy nghĩ, Ninh Ngọc Hiên không giống như là một sớm một chiều có thể tha thứ cho Nhϊếp Tang Du a, đột nhiên cho nàng ân huệ lớn như vậy, là muốn làm cái gì?

Khi cùng lão phu nhân ngồi trên xe, lão phu nhân cũng thấy ngọc bội của nàng, trong mắt sáng ngời, lại không có quá mức ngoài ý muốn: “Hiên Nhi rốt cuộc bằng lòng đưa cho ngươi.”

Quý Mạn ngoan ngoãn mà cười, nói: “Trở về còn phải cảm ơn ân huệ của Hầu gia.”

“Cảm ơn thì có thể cảm ơn, nhưng mà người bên trong Tường Vi Viên đang còn giận dỗi, đừng đi giáp mặt cho ngột ngạt là được.” Lão phu nhân dặn dò một câu.

Quý Mạn đương nhiên biết đạo lý này, Mạch Ngọc Hầu không thông báo toàn phủ, nàng coi như ngọc bội này là hắn cho nàng mượn, khi trở về khả năng còn phải trả lại hắn.

Lão phu nhân ngồi trên xe, nhỏ giọng nhắc mãi hai câu: “Hiện giờ ca ca ngươi vừa lúc gặp may mắn trên quan trường, phụ thân vẫn được hoàng đế coi trọng, chỉ là phía dưới Nhϊếp gia cành lá cắt không ít, cũng an phận, Hoàng Thượng mới bằng lòng sủng hạnh quý phi một lần nữa. Ngươi a, liền thành thật chút, đừng lúc nào cũng lao vào mũi đao.”

“Tang Du đã hiểu.” Quý Mạn gật đầu, trong lòng ẩn ẩn có chút hiểu ra. Mạch Ngọc Hầu này vẫn để ý đến mặt mũi của Nhϊếp gia, mới bằng lòng đối tốt với Nhϊếp Tang Du, cho nàng một thân phận hợp lý đi gặp Quý phi, làm lão phu nhân không bị khó xử.

Cho nên không liên quan nhiều lắm đến bản thân nàng a, nàng còn tưởng rằng ngoan ngoãn như vậy hơn một tháng, nam nhân này liền thấy được Nhϊếp Tang Du tốt đâu.

Nhưng mà nghĩ có thể nhìn xem hoàng cung trong thời đại này, Quý Mạn vẫn rất vui mừng, coi như du lịch miễn phí.

Trước khi tiến cung phải qua ba lần kiểm tra, tới tới lui lui làm thủ tục, lão phu nhân mới xuống xe, mang theo Tang Du đi theo cung nhân phía sau đi vào bên trong. Nơi này được xưng là Tống triều, hoàn cảnh kinh tế cũng không khác biệt lắm với lịch sử Đại Tống, hoàng cung không hoa lệ như Thanh triều về sau, tường đỏ ngói vàng cũng không quá mức nguy nga áp người, chỉ là hành lang eo lụa hồi, mái nha cao mổ, năm bước một lầu, mười bước một các (*), rốt cuộc cũng không giống với dân gian.

(*) Đây là một câu trong bài “Cung A Phòng phú” xuất từ thời Đường Đỗ Mục.

Nhϊếp Quý Phi vẫn luôn rất được sủng ái, nơi ở cũng hoa lệ hơn so với chỗ khác. Quý Mạn cúi đầu cùng lão phu nhân đi vào, liền thấy tầng tầng màn lụa, phía sau mơ hồ có một bóng người, mùi thơm ngan ngát.

“Thϊếp thân Ninh Kỷ thị, thỉnh an Quý phi nương nương.” Lão phu nhân ngay ngay ngắn ngắn quỳ gối ở bên ngoài sa mành.

Quý Mạn cũng nhanh chóng quỳ xuống theo, lại không biết nên tự xưng hô như thế nào, dứt khoát không lên tiếng.

Phía sau rèm truyền đến một tiếng cười: “Cuối cùng cũng chờ được các ngươi tới, trong cung này tịch mịch, người cùng ta nói chuyện đều không có. Phủng Thư các ngươi đi xuống trước, đóng cửa lớn lại cho ta, ngoại trừ hoàng đế, bất luận kẻ nào đều không cho vào, có hiểu không?”

“Vâng.” Cung nữ trả lời, vội vàng mang theo một chúng cung nhân đi xuống, cửa lớn kẽo kẹt kẽo kẹt khép lại, phát ra thanh âm nặng nề.

“Mau đứng lên.” Người phía sau rèm đi xuống khỏi trường kỷ, đẩy ra tầng tầng cách trở, tự mình nâng lão phu nhân dậy.

“Tú nhi, nếu ngươi không tới cùng ta nói chuyện, ta đều sắp nghẹn chết chính mình.” Thanh âm Nhϊếp Quý Phi nghẹn ngào, nào có cười vui sướиɠ như vừa rồi. Quý Mạn đứng ở một bên, nhịn không được trộm giương mắt nhìn nhìn nàng.

Này vừa thấy đó là kinh diễm, theo lý thuyết, Nhϊếp Quý Phi là cùng tuổi với lão phu nhân, tuy nói hẳn là vẫn còn phong vận (*), nhưng rốt cuộc là già rồi.

(*) Phong vận: Chỉ vẻ đẹp thanh tao trong dáng dấp cử chỉ bên ngoài.

Nhưng Nhϊếp Quý Phi trước mặt có khuôn mặt nho nhỏ, một đôi mắt hạnh ẩn tình, ba quang lưu chuyển. Dáng người cũng là yểu điệu thướt tha, nơi nào giống người ba bốn mươi tuổi?

Chẳng trách nói Hoàng đế Đại Tống trầm mê sắc đẹp của Nhϊếp Quý Phi, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành như vậy, rất ít người không trầm mê a. Chỉ là làn da của nàng không còn trẻ nữa, xuất hiện một số nếp nhăn và sạm đi.

“Ta biết ngươi chịu ủy khuất.” Lão phu nhân thở dài một tiếng, lôi kéo tay của Nhϊếp Quý Phi, cùng nàng ngồi ở bên cạnh bàn: “Tang Du không hiểu chuyện, cho Hoàng đế lý do, nếu không, hắn là không chịu làm gì ngươi.”

Quý Mạn theo lão phu nhân nói liền lại quỳ xuống lần nữa: “Tang Du thực xin lỗi cô cô, tới thỉnh tội với cô cô.”

Nhϊếp Quý Phi đảo mắt nhìn nàng, lắc đầu duỗi tay đỡ nàng: “Cũng không thể hoàn toàn trách ngươi, hắn muốn cắt bớt cành lá của Nhϊếp gia, kể ngươi không xông vào cung, hắn cũng sẽ tìm được lý do khác, chỉ là tính tình này của ngươi a, cũng nên sửa lại, trong khoảng thời gian này tất nhiên cũng bị không ít ủy khuất đi?”

Quý Mạn nỗ lực nhếch miệng cười cười, nhìn cô cô tuyệt đẹp trước mặt, lắc đầu nói: “Tang Du không ủy khuất, ở hầu phủ nhiều năm như vậy, cũng nghĩ thông suốt, hiện tại sẽ không xúc động tùy hứng như trước kia, quãng đời còn lại có thể hầu hạ tốt cho lão phu nhân, hầu hạ cô cô, chính là may mắn.”

Nhϊếp Quý Phi hơi hơi kinh ngạc, duỗi tay vuốt tóc Quý Mạn: “Thật đúng là hiểu chuyện không ít, lần trước nghe nói ngươi bị Ngọc Hiên biếm thành thị thϊếp, ta còn lo lắng ngươi có thể hay không luẩn quẩn trong lòng.”

Nhϊếp Tang Du thật là luẩn quẩn trong lòng, nhưng là nàng nghĩ thoáng a, nếu không phải bởi vì Nhϊếp gia, Ninh Ngọc Hiên khẳng định trực tiếp hưu (*) Nhϊếp Tang Du, còn có thể có cơ hội ở tại hầu phủ chờ Đông Sơn tái khởi, đã là rất khó có được.

(*) Hưu: bỏ vợ.

“Nếu lại luẩn quẩn trong lòng, ngẫm lại người nhà của mình, cũng sẽ nghĩ thông suốt.” Quý Mạn cười nói: “So với sủng ái mà Hầu gia dành cho Tang Du, lão phu nhân và cô cô còn càng nhiều hơn, vì cái gì mà Tang Du lại để tâm vào mấy chuyện vụn vặt?”

Nhϊếp Quý Phi ngây ngẩn cả người, đem lời này tinh tế suy ngẫm hồi lâu, đôi mắt lại đỏ lên: “Tiểu nha đầu đều xem rõ hơn so với ta, Tú nhi, ngươi nhìn một cái, ta chuẩn bị một bụng ủy khuất, nghe được nha đầu này nói mấy câu, làm cho ta vơi đi một nửa.”

Lão phu nhân khen ngợi liếc mắt nhìn Quý Mạn một cái, rồi sau đó lôi kéo tay của Nhϊếp Quý Phi, nhẹ giọng nói: “Cô chất các ngươi đều giống nhau, đều là người si tình. Nhưng mà nương nương a, thϊếp thân sáng sớm đã nói qua, gia đình đế vương không có tình cảm chân thật, Hoàng Thượng chịu sủng ái ngài, ngài liền quý trọng, không cần cùng hắn nháo lên. Hoàng Hậu kia còn như hổ rình mồi, Thái Tử gần đây cũng có nhiều công lao trong việc triều chính. Nếu ngài lại không vì Tam hoàng tử tranh thủ vài thứ, đến lúc đó nói cái gì nữa đều chậm.”

Nhϊếp Quý Phi và Hoàng Hậu mặt ngoài là bình thản, lén lại đấu đến lợi hại, Thái Tử là trưởng tử con vợ cả, thông tuệ mà phong độ ưu nhã, rất được Hoàng Đế thích. Tam hoàng tử là Nhϊếp Quý Phi sinh ra, nhưng mà yêu thích sơn thủy, hơi có chút không muốn tranh đoạt, Nhϊếp Quý Phi lo muốn chết nhưng cũng không có biện pháp nào với hắn.

“Chính hắn không muốn, ta tranh thủ lại có ích lợi gì?” Nhϊếp Quý Phi thở dài một tiếng: “Sang năm trong cung liền lại có người mới vào, nhìn trong gương bản thân từng ngày già đi, liền cảm thấy tuyệt vọng trong lòng.”

Lão phu nhân lắc đầu: “Nữ nhân trong hậu cung thay đổi nhiều như vậy, hắn không phải hàng tháng vẫn ở cùng ngài mấy ngày sao, ngài còn lo lắng cái gì?”

“Nhưng mà…” Nhϊếp Quý Phi duỗi tay sờ sờ mặt mình: “Các nữ nhân trong cung già đi rất nhanh a, chờ khi nào tâm thần và thể xác của ta đều mệt mỏi, nói không chừng sẽ một đêm đầu bạc.”

Lão phu nhân nhớ tới khi Tang Du ra cửa có mang theo lễ vật, vội vàng quay đầu nói: “Nha đầu Tang du giống như có thứ tốt phải cho nương nương, nương nương không bằng nhìn xem?”

Quý Mạn gật đầu, đi ra cửa cầm tay nải vừa mới giao cho cung nữ trở về.

“Đều là chút đồ vật dùng để dưỡng nhan làm đẹp, Tang Du sưu tập ở ngoài cung, nếu nương nương dùng thoải mái, lần sau Tang Du sẽ lấy nhiều hơn một chút cho nương nương.”

Nghe thấy bốn chữ “dưỡng nhan làm đẹp”, đôi mắt Nhϊếp Quý Phi liền sáng. Thấy Tang Du lấy một ít chai lọ vại bình ra, nhịn không được tò mò nói: “Có hiệu quả gì?”

Lão phu nhân hơi hơi mỉm cười, nói: “Ngươi nhìn mặt ta là được, chỉ lo thương tâm, không phát hiện ta hôm nay chỉ trang điểm nhẹ, nám trên mặt đều ít đi hay sao?”