Chương 3: Ủy thác
Dưới tình huống bất đắc dĩ, Lộc Linh cắn răng, móc một lá bùa đỏ từ trong túi rồi cắn đứt đầu ngón tay, dùng máu vẽ chữ triện lên lá bùa đỏ, sau đó dán lên đầu nữ quỷ.
Lộc Linh: “Tôi bằng lòng tiếp nhận ủy thác của cô, dùng lệ khí của cô làm thù lao, thay cô trừng trị kẻ ác.”
Ngay sau khi cô nói xong câu này, hình như nữ quỷ cuối cùng cũng được như ý nguyện mà từ từ khôi phục lại bộ dáng thiếu nữ ban đầu, cô ta gật đầu với Lộc Linh rồi chui vào trong lá bùa màu đỏ.
Mà lá bùa đỏ trên đầu cô ta thì lại thuận theo gió bay vào trong tay Lộc Linh, sau khi lập lòe huyết quang một lúc, trên bùa đã xuất hiện thêm một dòng nhãn tự.
[Thẩm Uyển, giờ Tý, ngày mười một tháng năm, năm Tân Sửu, bị kẻ ác hãm hại, diệt trừ kẻ ác có thể nhận được ba nghìn lệ khí làm thù lao.]
Lộc Linh nhìn dòng chữ trên lá bùa rồi gấp nó lại thành hình tam giác một cách vừa nhanh chóng vừa thành thạo, sau đó không hề để ý mà nhét vào túi quần.
Trong lúc nhất thời, tiếng huyên náo trong con phố ăn uống lập tức dội vào trong tay, tiếng chào hàng đủ kiểu vẫn tràn trề sức lực như thế.
Ngọn đèn đường trên phố cũng đồng loạt bật sáng như đã hẹn trước, Lộc Linh nhìn tòa nhà dân cư gần ngay trước mắt, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
…
Tối hôm nay Giang Thành hẹn mấy anh em đến phố ăn vặt Tiền Đường nổi tiếng ăn cơm, mắt thấy đã sắp muộn rồi nên vòng vào một con đường nhỏ nghe nói gần đây không được bình yên cho lắm.
Trước đó tại con đường này đã xuất hiện một vụ gϊếŧ hại nữ giới rất ác tính, tử trạng của cô gái khá là thê thảm, một con mặt bị móc ra, một bên còn lại cũng tương tự thế, khỏi phải nói là khiến người kinh hãi đến thế nào.
Hiển nhiên Giang Thành là người hiểu rõ chuyện này nhất bởi vì chính anh là người xử lý vụ án này, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có một chút manh mối gì về hung thủ hết.
Làm cảnh sát hình sự được mấy năm nay, hiện trường thảm khốc như vậy cũng không thấy quá nhiều khiến Giang Thành không khỏi bồn chồn lo lắng trong lòng. Ngày nào anh cũng tăng ca đến mức tóc trên đầu đã sắp rụng hết, hôm nay thật sự không chịu được nữa, nửa đêm mới chuồn ra ngoài đánh chén một bữa ngon.
Lại nói về con đường này, muốn nói tại sao con đường này không được yên bình cho lắm thì cũng không ai giải thích nổi, chỉ là rõ ràng đứng ngay dưới cột điện mà cũng không có sóng, bóng đèn đường mới thay không bao giờ sáng cho nổi, cộng thêm hung thủ vẫn còn đang tiêu dao ngoài vòng pháp luật khiến dần dần cũng không có người dám đi vào con đường này nữa.
Nếu không phải lúc say xỉn không chú ý thì Giang Thành cũng sẽ không vòng vào đây.
Lần này vừa đi vào, đúng là khỏi phải nói!
Anh có cảm giác như thể không khí xung quanh đột ngột giảm xuống ít nhất mười độ, trong một ngày tháng bảy ở thủ đô mà anh lại thấy cả người lạnh căm căm.
Đang lúc định lùi ra ngoài thì toàn bộ đèn trên đường đồng loạt tắt hết.
Không phải chứ, cái thứ công trình bã đậu gì thế này? Bóng đèn đã hỏng còn gọi nhau hỏng một thể luôn sao?
Lúc này, Giang Thành lại muốn lùi tiếp nhưng phát hiện ra toàn bộ khu dân cư đã biến thành một con đường đen mịt. Ngay sau đó, anh còn đang cầm điện thoại trên tay tán gẫu với mấy anh em lại chỉ nghe thấy tiếng “rè rè rè” trong điện thoại.
Ngay lập tức, mồ hôi sau lưng anh lại chảy xuống.
Đúng lúc anh giơ tay từ từ sờ vào khẩu súng phối trong túi thì toàn bộ đèn trên đường lại đột ngột bật sáng, cùng với con phố sáng trong ánh đèn, Giang Thành không kịp thích ứng vội nheo mắt lại.
Đợi khi anh thích ứng và mở mắt lại, chỉ nhìn thấy một cô gái đang kéo một chiếc vali Hello Kitty đã gần như sắp rụng rời, miệng thì lẩm bà lẩm bẩm, chửi rủa gì đó.