Cửa Hàng Phong Thủy Lộc Linh

Chương 4: Đây chính là lý do cha mẹ không đi đón con sao

Chương 4: Đây chính là lý do cha mẹ không đi đón con sao

Giang Thành không khỏi nhíu mày, nhìn về phía cô gái đang đi tới trước mặt với vẻ nghiên cứu. Nhưng cô gái trước mặt kia lại như chẳng có chuyện gì xảy ra mà đi ngang qua trước người anh với vẻ mặt tự nhiên, thậm chí sau khi chú ý đến tầm mắt của anh còn nhìn hành động của anh với vẻ cảnh giác, giơ tay kéo áo che ngực mình lại.

Chú ý đến động tác của cô gái, Giang Thành không khỏi nhướng mày rồi phì cười, vẻ mặt tôi hoàn toàn không có hứng thú gì với bạn nhỏ kéo vali Hello Kitty đâu.

Cười cái quái gì? Nếu không phải có bà đây thì bây giờ đến ngay cả một mẩu xương cũng không còn đâu.

Lộc Linh đảo trắng mắt với vẻ cạn lời rồi quay đầu rời đi.

Đợi lúc Giang Thành đến nơi thì mọi người đã bắt đầu uống rồi.

Giang Thành: “Đậu má, không phải tôi đã nói sắp đến rồi sao, mấy thằng nhãi các cậu đều không đợi tôi?”

Lý Thanh: “Sắp đến cái con khỉ ấy, anh tự nhìn xem đã mấy giờ rồi?”

Giang Thành xì một tiếng, nói một câu: “Có thể mấy giờ…”

Nhưng lúc giờ đồng hồ đeo tay lên lại thấy đã là một giờ sáng rồi.

Con ngươi của anh không khỏi co rút, nhanh chóng lật tìm nhật ký cuộc gọi, trên màn hình hiển thị đã là nửa tiếng trước?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Thế nửa tiếng này mình đã đi đâu?

Đúng rồi, cô gái đối diện ban nãy! Chắc chắn cô có vấn đề!

Nghĩ đến đây, Giang Thành còn không kịp chào hỏi đã nhanh chóng chạy về phía con đường nhỏ vừa rồi.

Lý Thanh: “Này! Này! Mẹ nó, vừa mới tới đã định chạy đi đâu đó!”

Đợi khi Giang Thành quay về chỗ gặp được cô gái vừa rồi thì người đã sớm đi mất dạng.

Sau khi dùng diễn xuất thành thạo và đỉnh cao chơi Giang Thành một chiêu xong, Lộc Linh nhanh chóng rời khỏi hiện trường, về đến nhà đã nhìn thấy cha mẹ cô đang ôm nhau ngồi xem tivi, cô cạn lời đảo trắng mắt.

Cùng với một tiếng “cốp”, cuối cùng chiếc vali kéo cũng rụng rời xương cốt, lựa chọn về đến nhà rồi mới tắt thở, cũng coi như đã rất nể mặt.

Lộc Linh: “Đây chính là lý do cha mẹ không đi đón con sao?”

Lâm Tịch: “Con gái bảo bối của mẹ về rồi đấy à, trong tủ lạnh có cơm đặc biệt để phần cho con đấy, mau đi ăn đi.”

Lộc Linh nhìn người mẹ hai mắt vẫn dán chặt vào tivi, ngay cả đầu cũng chẳng buồn quay lại lấy một cái, không hề có một chút thành ý nào cả.

Đây là lần thứ một trăm linh một cô nhận rõ cha mẹ với là chân ái, còn cô chỉ là ngoài ý muốn thôi.

Lộc Linh thành thạo lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh ra bỏ vào lò vi sóng để hâm nóng, thuận tiện lấy lá bùa vừa mới thu lệ khí của nữ quỷ từ trong túi ra ném lên cái bụng mỡ của cha Lộc.

Lộc Linh: “Trước cửa nhà có oán linh to đùng như thế mà cha cứ để mặc cô ta thành lệ quỷ luôn hả? Hôm nay nếu không phải gặp được con thì cô ta đã huyết tẩy nguyên một con phố rồi đấy!”

Lộc Minh: “Ôi chao, tiểu tổ tông của cha, thứ này không thể tùy tiện ném lung tung được đâu, sẽ xảy ra chuyện đấy!”

Ông luống cuống tay chân dùng hai ngón tay kẹp lấy lá bùa được gấp lại rất nhỏ như thể đó là mãnh thú hồng thủy gì đó, sau đó cẩn thận đặt nó vào trong một cái bình có dán giấy niêm phong, cung phụng nhang đèn, tiếp đó ngồi thẳng châm ba cây hương cúng vái, cắm vào bát hương.

Lộc Linh nhìn bộ dáng cẩn thận này của cha mình mà đảo trắng mắt, khịt mũi một cái.

Sau khi làm xong, Lộc Minh mới mở miệng: “Con thì biết cái gì, cô gái này chết thảm lắm, cha đã tiễn mấy lần rồi mà vẫn chưa tiễn đi được, ôi, lúc đó cô ta vẫn chưa thành lệ quỷ đâu, cha cũng không thể trực tiếp đánh tan cô ta được, còn không phải cha đoán chắc chắn hôm nay con vừa vặn có thể gặp được cô ta nên mới không đi đón con hay sao?”