Cửa Hàng Phong Thủy Lộc Linh

Chương 2: Quỷ đả tường

Chương 2: Quỷ đả tường

Lộc Linh lập tức cảm thấy sau lưng túa mồ hôi lạnh, loại cảm giác bị người nhìn kia càng lúc càng mãnh liệt.

Cô không khỏi nắm chặt điện thoại, to gan tiếp tục bước đi.

Ngay lúc cô đi ngang qua cây kem kia lần thứ ba thì chiếc vali mà cô đang kéo dường như sắp không chịu nổi sức nặng được nữa mà phát ra tiếng kêu thảm thiết “két két két két.”

Cuối cùng, Lộc Linh không thể nhịn được nữa mà quay đầu nhìn về phía bà chị đã ở ngay sau lưng, nhìn chằm chằm vào cô suốt gần nửa tiếng đồng hồ kia.

Lộc Linh: “Chị nhìn đủ chưa hả? Có thể đừng sáp lại gần như vậy được không? Lúc hít thở hơi nước đều phun hết vào đầu tôi đây này! Tôi vừa mới gội đầu đấy!”

Cuối cùng cũng đợi được cô quay đầu nhìn qua, nữ quỷ vui sướиɠ đến cực điểm.

Cô ta phát ra tiếng cười quái đản “he he he”, một con mắt vì kích động mà còn sắp lồi ra, thịt đỏ bên trong một hốc mắt trống không còn lại cũng đang phập phồng mãnh liệt.

Cả người con ma này trông thảm thương vô cùng, dạ dày còn lòi cả ra ngoài.

Nhìn nữ quỷ co giật một cách kích động như mắc bệnh Parkinson, giơ hai tay ra định bóp cổ mình, Lộc Linh nghiến răng với vẻ hơi bất mãn.

Mẹ kiếp, đi đường một ngày đã mệt đến chết đi sống lại rồi còn phải chơi trò quỷ đả tường gì đó với nữ quỷ nữa chứ!

Nếu không phải nể mặt lệ quỷ vừa mới ra lò này chưa từng hại người này thì cô đã sớm đánh tan hồn phách của cô ta rồi.

Bây giờ cha cô đang nấu cơm, ngay trước cổng nhà có một con lệ quỷ to đùng như thế mà cũng không ngó ngàng gì đến sao?

Đáng thương cho lệ quỷ vừa mới luyện thành này, còn chưa kịp mở bát đầu năm đã gặp phải một tay khó chơi.

Lộc Linh lấy một lá bùa vàng nhăn nhúm như tờ giấy bồi từ trong túi quần sau mông ra, đập nhanh, chuẩn, mạnh vào đầu lệ quỷ này.

Cô: “Đi giùm!”

Vào một khắc lá bùa vàng bị dán vào trán, lệ quỷ lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết vô cùng, như oán như trách, hận ý trong đó như muốn nuốt chửng người từ đầu đến chân.

Không lâu sau, nữ quỷ vốn có mặt mày dữ tợn, chảy ra hai hàng lệ máu thê lương lại từ từ rút hết lệ khí, hai bàn tay mang theo móng tay sắc nhọn màu đen gần như đã sắp bóp được cổ Lộc Linh lại biến về bộ dáng thon gọn và trắng trẻo của hồi thiếu nữ ngày xưa.

Nữ quỷ nhìn hai tay mình với vẻ khó tin sau đó vô thức sờ hai mắt mình, ngay khi sờ đến chỗ hai mắt đã không còn trống không nữa, nữ quỷ không nhịn được lại rơi lệ máu.

Lộc Linh nhìn nữ quỷ trước mặt, lập tức lẩm bẩm.

“Đừng khóc đừng khóc, vất vả lắm mới tẩy trắng được cho cô, giờ khóc là lại xảy ra chuyện mất.”

Nhưng không ngờ, vậy mà nữ quỷ lại nở nụ cười tuyệt vọng, cô ta giãy dụa như muốn xé nát lá bùa vàng, miệng không ngừng lặp đi lặp lại một câu: “Báo thù! Báo thù! Báo thù!”

Lộc Linh nhíu mày, mắt thấy lệ khí đã tan biến của nữ quỷ này lại bắt đầu nhanh chóng tập trung lại, lá bùa vàng đang dán trên trán cô ta không lửa tự chảy, bùng lên ngọn lửa màu xanh u ám trong bóng đêm, cả người từ trên xuống dưới đều tràn đầy huyết quang mập mờ.

Mắt thấy lá bùa vàng đã sắp cháy hết, đến khi ấy nữ quỷ sẽ lại biến về bộ dáng của lệ quỷ, Lộc Linh “chậc” một tiếng, lại móc một lá bùa vàng khác từ trong túi quần sau mông đập lên trán đối phương.

Không ngờ lá bùa này đã hoàn toàn không làm nên việc, chỉ trong phút chốc đã tan thành mây khói.

Nữ quỷ lập tức phát ra lệ khí khiến cho cây cối xung quanh đều run bần bật, Lộc Linh bị nhắm vào phải lùi lại vài bước.

Mắt thấy dùng lá bùa vàng không có cách nào xua tan được lệ khí của nữ quỷ, nhưng cứ để cô ta lệ hóa như thế cũng chỉ có thể đánh chết mà thôi.