Nhưng rất nhanh thôi, hắn sẽ không cần dùng đến cái xe lăn này nữa.
Tống Diễn ra khỏi phòng, sai người đi tìm quải trượng cho Cố Duy, tâm trạng của y rất tốt, cuối cùng thì chân của Cố Duy cũng lành lại.
Như vậy đến lúc đó khi Ma Quân xuất quan, cũng tiện cho việc chạy trốn!
Tiếp theo chỉ cần xem bên phía Tông Diệu nữa thôi.
Buổi chiều.
Khi Cố Duy đang bám lên tường từ từ đi lại thì nhìn thấy Tống Diễn mang quải trượng trở về, nhưng còn có một nam nhân trung niên đứng bên cạnh y, ngoài phòng chính là một đám người đông nghìn nghịt, trong tay nâng đủ loại tơ lụa khác nhau.
Cố Duy nhíu mày nhìn về phía Tống Diễn, bày ra trận thế lớn như vậy, là muốn làm cái gì đây?
Khóe miệng của Tống Diễn nhếch lên: “Chỉ là một bất ngờ nho nhỏ thôi.”
Y xoay người sai bảo nam nhân trung niên ở bên cạnh, nói: “Triệu quản sự, ngươi đi đo kích cỡ cho thiếu phu nhân đi, quần áo xuân hạ thu đông làm mỗi loại một ít.”
Tất cả của hồi môn của Cố Duy đều là đá, đến đây lẻ loi một mình, cái gì cũng không có, ngay cả quần áo cũng phải chắp vá lại để mặc, không quá vừa người, cũng không xứng với vẻ đẹp của Cố Duy.
Cho nên Tống Diễn mới sai người tới đặt làm riêng theo số đo của Cố Duy.
Triệu quản sự kính cẩn nói: “Vâng, thưa thiếu gia.”
Tống Diễn nói xong thì ngồi xuống cái ghế bành ở bên cạnh, nâng chén trà lên, thản nhiên phẩm trà, cảm giác khi có tiền thật tốt.
Triệu quản sự đi đến trước mặt Cố Duy, kính cẩn khom lưng cười nói: “Xin thiếu phu nhân nâng tay lên một chút, để ta đo kích cỡ cho thiếu phu nhân.”
Ánh mắt của Cố Duy nặng nề, nhấp môi không động đậy, cả người toát ra cảm giác lạnh lùng mà xa cách.
Hắn không quen được người khác hầu hạ.
Cũng không thích bị người khác tới gần.
Triệu quản sự toàn tâm toàn ý muốn lấy lòng Tống Diễn, ai mà biết được Cố Duy lại bày ra loại thái độ này, ngay lập tức nhìn về phía Tống Diễn để xin sự trợ giúp.
Tống Diễn nghĩ thầm tên nhóc này vẫn không buông bỏ được, cái này thì có gì phải xấu hổ chứ? Chỉ đành thở dài một tiếng rồi đứng dậy, nói: “Để ta làm vậy.”
Triệu quản sự như nhận được lệnh đại xá, giao thước dây vào trong tay Tống Diễn.
Cố Duy thấy thế thì sắc mặt lạnh như băng, hờ hững mở miệng nói: “Không cần, ta…”
Nhưng còn chưa nói xong thì đã thấy Tống Diễn tiến lại gần, cơ thể của hai người gần như dán vào nhau, mùi hương tao nhã đạm nhiên truyền đến từ trên người của nam nhân, bởi vì cách rất gần nên dường như còn có thể cảm nhận được độ ấm trên người đối phương, một chút ấm áp tập kích tới... Cố Duy chưa bao giờ để người khác đến gần mình như thế, đồng tử hơi co lại, ánh mắt lạnh lùng mà ác độc nhìn về phía Tống Diễn.
Đuôi mắt đào hoa của Tống Diễn nhếch lên, ý cười nhẹ nhàng mà lại chói mắt, tiến sát đến bên tai hắn, nhẹ nhàng nói: “Nhưng ta muốn giúp ngươi mà...”
Trong khoảnh khắc này.
Không biết vì sao mà Cố Duy lại quên phản kháng.
Dường như ngay cả trái tim cũng dừng đập chỉ trong thoáng chốc.
Đợi đến khi hắn lấy lại tinh thần thì Tống Diễn đã thu tay lại từ sau eo của hắn, quay đầu nói kích cỡ cho Triệu quản sự.
Cố Duy hít sâu một hơi, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Bàn tay đang nắm chặt cũng từ từ thả lỏng.
Y muốn đo thì cứ để y đo vậy.
Tống Diễn đo kích cỡ cho Cố Duy xong rồi hỏi: “Ngươi thích dùng loại nguyên liệu nào? Màu sắc gì?”
Cố Duy nhìn thoáng qua đám người nâng đủ loại tơ lụa ở bên ngoài, biểu cảm hững hờ, quần áo chỉ cần có thể mặc được là được, cần đẹp để làm gì.
Tống Diễn quay đầu cười nói: “Vậy thì mỗi loại làm ba bộ.”
Có tiền thì làm thế nào cũng được.
Triệu quản sự cực kì vui mừng, nói: “Vâng.”
Người trong viện lại lui ra ngoài như nước chảy.
Từ đầu đến cuối, Cố Duy đều chẳng có chút dao động nào, thậm chí hắn còn nhắm hai mắt lại.