Đạo Lữ Đã Chết Lịch Kiếp Trở Về Tính Kế Ta

Chương 40: Đôi mắt đầy ý cười của Tống Diễn

Có lẽ giờ phút này Tông Diệu đã ở thành Túc Minh.

Vả lại…

Tống Diễn nhìn thoáng qua mấy nha đầu vô lo vô nghĩ này, nếu các ngươi biết trong thành không chỉ có Ma tộc, mà đại ma đầu còn sắp xuất quan đánh đến đây thì chắc là cũng chẳng còn tâm trạng gì để tiếp tục chơi bài được nữa...

Thôi, không nên dọa các nàng ta làm gì, có thể vui vẻ được ngày nào hay ngày ấy vậy.

Tống Diễn mang vẻ mặt thương hại.

Y chơi cả buổi sáng, thua hết tất cả bạc trong tay, đúng lúc này Tịch đại phu đến thay thuốc cho Cố Duy nên Tống Diễn cũng kết thúc ván bài, đích thân đi vào xem xét tình hình cùng với Tịch đại phu.

Tháng này Tịch đại phu cứ cách mấy ngày sẽ đến đây một lần để thay thuốc cho Cố Duy, đồng thời điều chỉnh phương thuốc. Lần nào thái độ của Tống Diễn đều rất nhẹ nhàng lễ phép, ngoài ra vết thương của Cố Duy cũng không phục rất tốt nên hắn ta đã không khinh thường Tống Diễn như trước nữa, thái độ cũng tốt hơn nhiều.

Tịch đại phu gỡ băng gạc trên đùi Cố Duy ra, quan sát một lần rồi vuốt râu cười nói: “Vết thương ở xương của thiếu phu nhân đã lành lại, bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được, thỉnh thoảng có thể đứng dậy đi vài bước, rèn luyện nhiều hơn, chắc chắn không qua bao lâu là có thể khôi phục lại như lúc ban đầu.”

Cuối cùng thì biểu cảm bình tĩnh của Cố Duy cũng có chút thay đổi nhưng cũng không quá rõ ràng, hắn chậm rãi gật đầu.

Còn Tống Diễn thì lại chẳng che giấu sự vui mừng của mình, không uổng công trong khoảng thời gian này y đập linh dược như thể không cần tiền, hiệu quả thấy rõ, nhanh như vậy mà đã khôi phục lại rồi, y mong đợi nói với Cố Duy: “Ta đỡ ngươi dậy đi hai bước nhé?”

Cố Duy đối diện với đôi mắt đầy ý cười này của Tống Diễn thì khựng lại một chút.

Người ở trước mặt này đang thấy mừng cho hắn từ tận đáy lòng, đôi mắt này không lừa được người, chứa đầu sự vui vẻ cùng mong đợi... Nhưng mà, vì sao y còn vui mừng hơn cả mình vậy?

Tống Diễn nói xong thì chỉ thấy trên mặt Cố Duy chẳng có cảm xúc gì, y ngay lập tức phản ứng lại, là do mình không biết điều, bởi vì trong khoảng thời gian này bọn họ ở chung với nhau cũng coi như hòa thuận, nên y suýt chút nữa đã quên quan hệ giữa hai người bọn họ, đúng thật là “Tôn trọng nhau như khách”! Đang định tìm cho mình một cái bậc thang để đi xuống...

Chỉ thấy đôi mắt đen của Cố Duy không chút gợn sóng, từ tốn “Ừm” một tiếng.

Tống Diễn suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm rồi, nhưng rất nhanh sau đó y đã lộ ra vẻ mặt tươi cười, đi đến đỡ Cố Duy lên.

Nhưng Cố Duy vừa đứng lên thì Tống Diễn mới phát hiện ra, vậy mà hắn còn cao hơn y những nửa cái đầu...

Tống Diễn thu hồi lại suy nghĩ đang thả bay của mình, đỡ Cố Duy từ từ đi hai bước.

Tống Diễn nhẹ nhàng nâng cánh tay Cố Duy, tuy rằng cách mấy lớp quần áo, nhưng xúc cảm trong tay vẫn gầy nhom như trước, trong lòng Tống Diễn thở dài một tiếng.

Cố gia không phải thứ tốt lành gì, cũng không biết trước kia Cố Duy đã sống như thế nào, một lúc nữa phải bảo phòng bếp hầm chút đồ ngon cho hắn bồi bổ.

Tịch đại phu thấy thế thì cực kì vui mừng, đứng dậy cáo từ.

Tống Diễn thấy có chuyển biến tốt thì thu tay, đỡ Cố Duy ngồi lại lên xe, khẽ cười nói: “Ta sai người đi tìm một cái quải trượng, như vậy thì lúc ngươi rảnh rỗi có thể tự đứng dậy luyện tập một chút.”

Cố Duy không có ý kiến gì, đợi đến khi Tống Diễn rời đi thì mới rũ mắt xuống, nhẹ nhàng vuốt ve tay vịn của xe lăn, ánh tăm tối không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tay vịn của xe lăn được chế tạo thô sơ nhưng các góc cạnh được mài bóng nhẵn, không hề có chút cộm tay nào, đây là Tống Diễn tự tay đυ.c từng chút, từng chút một mà thành. Hắn vẫn còn nhớ, vì làm cái xe lăn này mà Tống Diễn bận bịu không ngủ không nghỉ suốt hai ngày...