Tống Diễn đối xử với hắn rất tốt.
Nhưng mà Tống Diễn đối xử với ai cũng tốt, dù là nha hoàn trong viện, sai vặt trong nhà, thậm chí là một con mèo, một con chó thì y cũng đối xử rất tốt.
Là loại người phong lưu đa tình nhất.
Y sẽ đối xử tốt với mình, chẳng qua cũng chỉ vì khuôn mặt này của mình mà thôi, sự yêu thích này vừa rẻ rúng lại buồn cười, không đáng để nhắc tới.
Nhưng điều buồn cười hơn chính là, vậy mà mình lại bởi vì một người như thế...
Mà cảm thấy dao động trong một lát.
...
Tống Diễn rất vui lòng làm thứ gì đó vì Cố Duy, dù sao chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, vả lại y đã sống một đời rồi, cả một đời rất dài, dù sao cũng không thể lẻ loi một mình mãi, không tiếp xúc với người khác đúng chứ?
Y hy vọng Cố Duy có thể mở rộng lòng mình, tiếp nhận sự giúp đỡ của người khác mà không phải cứ mãi đề phòng cao độ với tất cả mọi thứ, sống như vậy thì mệt đến cỡ nào cơ chứ.
Y không thể ở bên cạnh Cố Duy mãi, đợi đến sau này khi hòa ly, mỗi người đi một ngả, nếu Cố Duy vẫn là cái dáng vẻ này thì làm sao mà y có thể yên tâm cho được?
Tống Diễn cảm thấy mình giống như một người cha già đang rầu thối ruột.
Mấy ngày nay Tống Diễn chẳng có việc gì để làm nên ở lại bầu bạn với Cố Duy đang dưỡng thương.
Không lâu sau, người phụ trách của cửa hàng quần áo đưa quần áo tới, xuân hạ thu đông không thiếu thứ nào, hơn nữa chất liệu và thủ công rất tinh xảo. Tống Diễn cực kì hài lòng với những bộ quần áo này, y lặng lẽ nhìn thoáng qua Cố Duy, có một khuôn mặt như vậy, dáng người lại tốt như thế, đúng thật là một cái giá treo quần áo tốt nhất.
Chắc chắn là mặc cái gì cũng đẹp, hiếm khi mà y lại cảm thấy có chút chờ mong.
Tống Diễn cười nói với Cố Duy: “Ngươi thử một chút xem có được không?”
Khóe môi Cố Duy nâng lên một độ cong lạnh lùng, ánh mắt thản nhiên lướt qua Tống Diễn.
Điều mà hắn ghét nhất là người khác có ý nghĩ không trong sáng với khuôn mặt này của mình, Tống Diễn... Tuy rằng không đáng ghét như trước kia nữa, nhưng sao hắn lại có thể thử quần áo cho y nhìn được?
Không gϊếŧ y ngay lập tức đã là hắn khoan dung lắm rồi.
Tống Diễn muốn trêu Cố Duy, đang định mở miệng thì Thái Thường đi đến nói: “Thiếu gia, Lan Ỷ Các gửi thiệp tới đây, có cần nô tỳ từ chối giúp ngài không?”
Trong khoảng thời gian này thiếu gia không nhận bất kì một lời mời nào, ngay cả thiệp mời cũng chẳng thèm nhìn một cái, Thái Thường đã quen với việc này rồi nên nàng ta chỉ đến đây báo lại một tiếng mà thôi.
Tống Diễn nói: “Không cần, mang vào cho ta đi.”
Thái Thường: “Vâng, vậy nô tì sẽ từ chối giúp... Đợi một chút đã, thiếu gia muốn nhận lời mời sao?”
Tống Diễn mỉm cười: “Không thể à?”
Thái Thường: “…”
Tống Diễn nhận lấy thiệp mời từ trong tay Thái Thường, rũ mắt nhìn lướt qua hoa văn sẫm màu trên tấm thiệp, y vẫn luôn chờ ngày này đến.
Theo như y biết, trong buổi đấu giá của Lan Ỷ Các vào đêm nay, sẽ bán đấu giá một tấm thiệp mời tham gia Đông Yến của sơn trang Hạc Hoài, chỉ khi đoạt được tấm thư mời này thì mình mới có tư cách tham gia Đông Yến, mà đến lúc đó, nam chính Tông Diệu cũng sẽ xuất hiện.
Đây là cơ hội duy nhất để y tiếp cận Tông Diệu.
Chuyện này liên quan đến mấy chục nghìn sinh mạng của thành Túc Minh, Tống Diễn không dám làm qua loa, cũng không còn tâm trạng trêu đùa Cố Duy nữa, y lập tức đứng dậy, trầm giọng nói: “Đi chuẩn bị xe cho ta.”
Cuối cùng Cố Duy cũng ngẩng đầu liếc Tống Diễn một cái, như đang suy nghĩ điều gì.
Cả tháng nay người này suốt ngày chỉ chơi bời lêu lổng, dường như chẳng thèm để ý đến bất cứ chuyện gì, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại biểu cảm như vậy ở trong mắt của Tống Diễn.