Trên đường Hạ Vũ nhíu mày hai tay bỏ vào túi áo trong đó cô còn cầm thêm một cây súng lục, Tiểu Mãn bên cạnh nói với cô: "Kí chủ định đi đâu thế" Hạ Vũ nhỏ giọng nói: "Tao thấy hơi bất an..."
Không biết sao lúc nãy khi Bạch Thiên Thanh về cô ngửi thấy mùi hơi tanh trên người nó chỉ là thoáng qua thôi nhưng mà cô chắc chắn đó là mùi máu bởi cô mới tiếp xúc với máu nên không thể nào quên được, vậy nên Hạ Vũ mới đi khỏi nhà cô sẽ tới nhà của Lăng Tầm ở qua đêm nay vậy.
Trực giác nói cho cô biết cô đang gặp nguy hiểm với lại Tiểu Mãn cũng không ngăn cô nên chắc chắn rời đi là lựa chọn đúng.
Hạ Vũ đột nhiên nhớ tới Hạ An: "Bà ấy sẽ không gặp chuyện gì đấy chứ!??" Tiểu Mãn nghĩ nghĩ: "Chắc không sao đâu dù sao hiện tại kí chủ nên lo cho thân mình thì hơn đi, tên đó sắp đuổi tới rồi đấy!"
Hạ Vũ liếc nhìn phía sau lưng bắt đầu tăng tốc Tiểu Mãn bảo: "Mấy đứa trẻ mà kí chủ phát hiện ra là thức ăn của tên đó, theo cốt truyện hắn bị mẹ của nữ chính làm bị thương rất nặng nên phải uống máu để hồi phục.
Mà cô phá hỏng thức ăn của hắn nên tên quái vật đó chắc chắn sẽ không tha cho kí chủ đâu".
Hạ Vũ vừa chạy vừa nói: "Ah mẹ kiếp, tao cách hắn bao xa thế?" Tiểu Mãn bảo: "Kí chủ chạy nhanh lên đi, đừng có quay đầu lại đấy...."
Hạ Vũ cau mày: "Tao chạy hết sức rồi đấy thôi" Tiểu Mãn nhìn phía sau: "Ahhh kí chủ chạy mau lên mau lên hắn ở phía sau cô kìa!!! Tên quái vật đó ở ngay phía sau" .
Hạ Vũ bất giác quay lại nhìn thì thấy tên kia đang chạy bằng bốn chân trên miệng còn chảy nước miếng nữa nhìn rất tởm: "Ơ cái đυ. mé sao hắn chạy bằng bốn chân được hay vậy? Má cái mặt gì xấu đau xấu đớn cho hắn vô nhà ma đảm bảo tiền nhiều "
Tiểu Mãn bên cạnh hối thúc cô: "Bây giờ là lúc nào rồi mà còn nói xàm, nghe đây kí chủ cô mà để hắn tóm được là coi như xong"
"Tao đang chạy đây!!!" Hạ Vũ vừa chạy vừa hỏi Tiểu Mãn: "Này hay tao dừng lại thương lượng với hắn một chút nhé, tao sẽ đưa Bạch Thiên Thanh cho hắn coi như tạ lỗi.... chắc không sao đâu".
Tiểu Mãn lập tức phản đối: "Kí chủ cô ác quá" Hạ Vũ cau có: "Mẹ kiếp, tao có lương thiện đâu mà mày bảo tao ác với lại giữa mạng của bản thân với mạng nhỏ tao ghét thì tao chắc chắn sẽ chọn mạng của mình rồi. Ác quần què gì!".
Chạy một hồi Hạ Vũ quay đầu nhìn lại thì không thấy tên kia đâu cả: "Hắn đâu rồi?" cô nhìn xung quanh không có tiếng động gì cả mọi thứ im lặng đến nỗi làm cô căng thẳng.
Tiểu Mãn bảo Hạ Vũ: "Chạy trước đã nói không chừng hắn đang núp ở đâu đấy" Hạ Vũ nghe lời Tiểu Mãn tiếp tục chạy bây giờ cô không thể đến nhà An Đồng được đến đó chắc chắn hai đứa ôm nhau chết chung luôn ấy, giờ chỉ còn hi vọng với Lăng Tầm.
Hạ Vũ chạy một mạch cuối cùng cũng đến được nhà của Lăng Tầm cô đang vui mừng ngay lúc Hạ Vũ nhảy qua cổng nhà thì đột nhiên có gì đó lướt qua cô.
Hạ Vũ không nhìn thấy rõ là gì nữa nó nhanh như gió vậy nhưng mà trước hết cô vào gọi Lăng Tầm cái đã Hạ Vũ thấy trong nhà vẫn còn sáng đèn nên chạy vào ôm lấy cánh tay của hắn mà kêu cứu: "Lăng Tầm, cứu tôi với..."
Lăng Tầm bị cô ôm lấy cánh tay mà chẳng hiểu chuyện gì hắn đẩy cô ra hỏi: "Gì vậy nửa đêm nửa hôm xông vào nhà tôi làm gì.." Hạ Vũ mếu máo: "Tôi bị tên điên nào đó tìm đến hắn muốn gϊếŧ tôi á"
Hạ Vũ nãy giờ chỉ lo cầu cứu Lăng Tầm mà không biết rằng ở đây còn có người, Lăng Tầm nhìn phía đối diện nói vài câu rồi quay sang Hạ Vũ hỏi: "Cô lại gây chuyện gì rồi? Ai muốn gϊếŧ cô chứ?"
Hạ Vũ ngồi đàng hoàng: "Tôi không biết,..." bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Lăng Tầm nghe kể xong cô lại nhìn về phía đối diện của Lăng Tầm.
Ngồi ở đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp mái tóc dài màu bạch kim đôi mắt xanh biếc, làn da trắng mịn màng đôi môi hơi đỏ, người phụ nữ đó trang điểm nhẹ nhàng đơn giản nhưng khiến người ta nhìn không rời được mắt.
Nhưng đó là với người khác thôi lúc đầu Hạ Vũ nhìn đúng là rất đẹp nhưng càng nhìn cô lại càng thấy hơi sợ nhất là ánh mắt của bà ta có gì đó rất sắc bén.
Hạ Vũ dời tầm mắt cô hỏi Lăng Tầm: "Bà ấy là ai vậy?" Lăng Tầm thở dài: "Bà ấy là một người bạn cũ ấy mà...."
Hạ Vũ vẫn còn muốn nói thêm tuy nhiên người phụ nữ đó đã lên tiếng trước: "Cô bé vết thương trên tay bộ không thấy đau à" bà ta chỉ tay về phía cánh tay phải của cô Hạ Vũ ngơ ngác nhìn xuống thì thấy có ba đường ngay cánh tay giống như bị thứ gì nhọn cào.
Hạ Vũ nhíu mày: "Bị hồi nào vậy" Lăng Tầm nhìn vết thương của cô: "Bị thương mà cũng không biết là sao" Hạ Vũ thật sự không biết là mình bị thương cô còn không có cảm giác gì cả đó là trước khi người phụ nữ kia nói cô bị thương.
Lăng Tầm đứng dậy đi lấy băng gạt và chai khử trùng, nước ấm khăn vải để lau máu bên ngoài.
Hắn bảo cô cởϊ áσ khoác ra Hạ Vũ cứ tưởng hắn sẽ xử lý vết thương cho cô nhưng không hắn kêu người đến giúp xử lý vết thương đó là một bé gái nhìn rất dễ thương.
Cô bé giúp cô xử lý vết thương xong thì rời đi, người phụ nữ kia hỏi cô về việc lúc nãy: "Không biết người đang đuổi theo muốn gϊếŧ cô là ai thế nếu không phiền có thể nói cho ta nghe không?"
Hạ Vũ nhìn về phía Lăng Tầm như do xét một chút hắn gật gật đầu Hạ Vũ nhíu mày thở dài: "Tôi không biết lúc nãy tôi vì bị hắn đuổi theo nên mới chạy tới đây".
Người phụ nữ kia lại hỏi tiếp: "Theo như lúc nãy cô kể thì hắn gϊếŧ mấy đưa nhóc kia ở trong một con hẻm gần nhà cô nhỉ?" Hạ Vũ gật gật đầu người phụ nữ đó im lặng vài giây ánh mắt hình như cũng thay đổi trong vài giây ngắn ngủi đó.
Người phụ nữ đó: "Ta có thể giúp cô nhưng với điều kiện cô phải dẫn tôi đến nơi mà mấy đứa nhóc đó chết được chứ" Hạ Vũ nghi hoặc: "Giúp tôi? Nhưng tôi có quen biết gì với bà đâu"
Người phụ nữ đó chỉ cười: "Đồng ý hay không thì tùy" Hạ Vũ nhíu mày ngồi suy nghĩ một chút trong lúc đó Tiểu Mãn bảo: "Kí chủ người phụ nữ đó là mẹ của nữ chính đấy"
Hạ Vũ nhìn về phía người phụ nữ đó nói với Tiểu Mãn trong đầu: "Nhưng nhìn họ chẳng giống nhau gì cả, mày nói xem tao có nên đồng ý hay không?"
Tiểu Mãn: "Bây giờ kí chủ không đủ sức đối đầu với tên kia đâu nên việc đồng ý với điều kiện của bà ta là đúng đấy, nhưng mà....bà ấy sẽ chỉ giúp cô một lần thôi".
"Một lần thôi ư? Vậy nếu muốn hợp tác với bà ta thì làm sao" Hạ Vũ hỏi nó, , Tiểu Mãn nói: "Cái đó thì cô phải hỏi bà ta rồi, hỏi tôi cũng vô dụng".
Vậy nên Hạ Vũ đồng ý với điều kiện của bà ta, người phụ nữ đó đứng lên nói: "Vậy ngày mai chúng ta gặp nhau ở đây..." Nói xong bà ta rời đi.
Hạ Vũ nhìn Lăng Tầm cười nói: "Người bạn cũ này của anh hình như không tầm thường nhỉ" Lăng Tầm không phản ứng gì: "Tối nay cô ngủ ở đây?" Hạ Vũ gật đầu.
Bây giờ cô không dám ra ngoài đâu lỡ gặp hắn thì mất mạng như chơi.
Lăng Tầm bảo: "Nhà tôi chỉ có một phòng ngủ thôi nên cô chịu khó ngủ trên ghế sofa đi" Hạ Vũ: "Tôi ngủ ở đâu cũng được hết".
Tới khuya Lăng Tầm đưa cho cô gối và mền để đắp xong thì lên phòng Hạ Vũ nhìn trần nhà ngáp dài ngáp ngắn nhưng lại không tài nào ngủ được, không hiểu sao trong lòng cô cứ bồn chồn không yên.
Hạ Vũ lấy điện thoại ra xem thì không thấy cuộc gọi hay tin nhắn nào cả, cô định nhắn là mình đang ở nhà bạn sáng mai mới về.
Vẫn là soạn tin nhắn rồi nhưng xoá sau đó cô tắt điện thoại đi ngủ với suy nghĩ rằng thôi kệ, có gì ngày mai về rồi nói sau.
Vậy là Hạ Vũ ngủ thϊếp đi, đêm đó điện thoại reo là Bạch Thiên Thanh gọi cho cô cứ vậy reo rồi tắt rồi lại reo.... rất nhiều lần.
Bên phía Bạch Thiên Thanh không điện được cho Hạ Vũ nên nó rất cọc mài nhíu chặt lại Hạ An bên cạnh thấy vậy liền lên tiếng: "Đừng điện nữa đây cũng không phải lần đầu con bé như vậy, con mau đi ngủ đi mai nó về ấy mà" bà nhẹ nhàng nói với Bạch Thiên Thanh.
Bà cũng rất khó chịu vì tính cách này của Hạ Vũ nhưng quen rồi nên không chấp nữa, thấy Bạch Thiên Thanh vào phòng rồi bà mới vào phòng mình ngủ.