Ngồi tám chuyện cả buổi trời rốt cuộc hai đứa cúp đi chơi nét sau đó ghé nhà Lăng Tầm quậy hắn ta.
Ở chơi được một lúc lâu thì An Đồng về nhà trước cô nói hôm nay có bán loại bánh cô thích nên phải về mua sớm kẻo hết.
Chỉ còn Lăng Tầm và Hạ Vũ hắn cười với Hạ Vũ: "Cô không định về à" Hạ Vũ ngồi dưới mái hiên mặt đầy tâm sự: "Ừm không biết có nên nói không nữa" Lăng Tầm nghiêng đầu hỏi: "Sao thế, có tâm sự gì à?"
Hạ Vũ nhíu mày nhìn Lăng Tầm nghĩ vốn định hỏi thử xem có nhận được lời khuyên gì hay không nhưng mà thằng cha này nhạy bén lắm nhất định sẽ nhận ra cho dù mình nói nó là giả dụ đi chăng nữa.
Mà nếu nói với An Đồng mình sợ với tính cách của nhỏ đó chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm cho xem, làm khó cái thân già này quá đi.
Hạ Vũ thở dài quyết định nói: "Thật ra tôi muốn xin lời khuyên ấy mà" Lăng Tầm nhường mày: "Lời khuyên?" Hạ Vũ nhíu mày nói: "Nếu phải chọn giữa gia đình bạn bè hoặc một kẻ có khả năng sẽ gϊếŧ mình trong tương lai thì tôi nên chọn gì.
Tuy nhiên nếu chọn giúp đỡ kẻ gϊếŧ mình trong tương lai thì tôi có thể sống không và nếu chọn gia đình và bạn bè thì tôi và họ sẽ sống sót được không?
Liệu tôi nên chọn bên nào mới thoả đáng đây".
Lăng Tầm hình như không ngạc nhiên gì khi Hạ Vũ hỏi như vậy hắn chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, không vội trả lời câu hỏi hắn hỏi Hạ Vũ: "Sao lại hỏi thế? Với lại kẻ mà cô nói sẽ gϊếŧ cô ở tương lai là ai vậy? Nếu là tôi thì chắc chắn sẽ chọn gia đình và bạn bè nhưng nếu cái người mà có thể sẽ gϊếŧ tôi trong tương lai hiện tại mang danh nghĩa gia đình thì tôi cũng nên bảo vệ người đó một chút. Tôi thấy người mà cô nói như thể sẽ gϊếŧ cô trong tương lai ấy suy nghĩ theo một cách khác thì họ hẳn phải tuyệt vọng lắm mới ra tay gϊếŧ cô hoặc là bị ép hoặc là nó là việc phải làm.
Nói chung là có rất nhiều lí do để ra tay gϊếŧ một người nào đó và nếu hai người quen biết nhau như là bạn bè chơi chung hoặc là gì đó thân thiết nhưng hai người mỗi người một con đường không ai giống ai, thì tất nhiên phải có chém gϊếŧ tất nhiên cũng phải có một người chết một người sống.
Còn lựa chọn thật ra cô cũng không cần phải tách rời ra như thế nếu không muốn ai bị thương thì sao không bảo vệ cả hai đi như vậy dù tương lai có ra sao cô cũng sẽ không cảm thấy tội lỗi hay ân hận với bất kì người nào cả.
Đó có lẽ là lời khuyên mà tôi có thể đưa ra rồi, còn về việc cô muốn làm sao thì tùy vào cô thôi nhưng nên nhớ làm gì thì cũng phải tính toán kĩ lưỡng chỉ cần sai một li là đi cả một dặm tới lúc đó chỉ có thể trách bản thân quá vô dụng thôi".
Hạ Vũ nhíu mày: " Xem ra tôi phải suy nghĩ thật kĩ mới được, cảm ơn vì đã cho tôi lời khuyên nhé Tầm Tầm" nói cô đứng dậy rời đi.
Hạ Vũ đi về với một tâm trạng hỗn độn cô không biết có nên giúp Bạch Thiên Thanh không nữa, trên đường về Hạ Vũ đi ngang qua một con hẻm cách nhà khoảng hai kilomet.
Con hẻm khá nhỏ chỉ vừa đủ một người đi bên trong hơi tối nếu là bình thường thì Hạ Vũ sẽ đi luôn nhưng hôm nay lại khác cô ngửi thấy một mùi tanh nồng nặc phát ra từ trong con hẻm đó.
Hạ Vũ nhíu mày nhìn chằm chằm vào trong đó Hạ Vũ nhìn xung quanh có một thanh sắt bên cạnh cô cầm nó trên tay và đi vào, trong lòng có hơi sợ lỡ thấy gì đó không nên thấy thì toang.
Hạ Vũ nhíu chặt mày càng đi vào trong mùi tanh càng nồng hơn khiến cô chỉ biết che mũi miệng mình lại, đi một hồi Hạ Vũ thấy có hai ngã nghẻ cô phân vân không biết nên đi hướng nào.
Đột nhiên Hạ Vũ nghe tiếng rêи ɾỉ của ai đó rất nhỏ nó phát ra từ hướng bên trái, cô chạy qua đó tới nơi đập vào mắt cô là ba bốn đứa trẻ tầm tám tuổi trở lên đang nằm nhưng không thấy nhúch nhích gì cả trên người toàn máu thấm ướt cả áo.
Nhìn cảnh tượng này cô chỉ biết đứng sững sờ vài giây sau mới phản ứng cô đi lại kiểm tra từng đứa trong đó chỉ còn một đứa còn thở nhưng rất yếu cổ nó bị cắt không sâu lắm nhưng mất máu quá nhiều sớm muộn gì cũng nghẻo.
Hạ Vũ xé một mảnh áo trên người ra quấn ngay cổ của nó để cầm máu sau đó cô lấy điện thoại gọi cho xe cấp cứu và cảnh sát.
Đứa bé kia được đưa vào cấp cứu không biết ra sao sau khi cảnh sát tới thì đưa xác mấy đứa kia về đồn để tiến hành giải phẫu, cảnh sát cũng yêu cầu cô trình bày sự việc, Hạ Vũ nhìn thấy gì thì nói cái đó lấy lời khai xong Hạ Vũ về nhà cô đi thẳng vào nhà tắm.
Cái áo dính toàn máu còn bị rách một mảnh lớn nên cô định giặt sạch rồi đem làm nùi lau hoặc có thể cô sẽ vứt luôn nếu còn dính máu.
Trên tay cô cũng dính máu do lúc này, Hạ Vũ khó chịu cau mày cô tắm rồi dùng sữa tắm chà hết màu và mùi tanh đâu khoảng hai ba lần gì đó để đảm bảo rằng nó không còn mùi nữa.
Hạ Vũ ngồi trên ghế sofa nhớ lại lúc nãy: "Mấy đứa nhóc đó sao lại chết còn là chết cùng một chỗ nữa, tất cả đều bị cắt cổ.... Kì lạ, mình cũng không có nghe nói là có trẻ nhỏ mất tích.
Haizz thôi dù sao đó cũng là chuyện của cảnh sát vậy cứ giao cho cảnh sát đi, suy nghĩ nhiều chi cho mệt".
Hạ Vũ mở điện thoại lên bây giờ đã là năm giờ mấy chiều rồi: "Đã giờ này rồi sau, chắc là mẹ cũng sắp về rồi" Hạ Vũ đang nằm suy nghĩ về vấn đề của mình thì Bạch Thiên Thanh về.
Nó bước vào trên tay còn cầm một hộp bánh thấy nó về sớm như vậy thì cô hỏi: "Hôm nay không tới nhà An Đồng sao? Về sớm thế..." Bạch Thiên Thanh nhìn cô đưa hộp bánh trên tay đến trước mặt cô rồi nói: "Cho chị đấy" .
Hạ Vũ nhướng mày nhìn hộp bánh rồi lại nhìn nó nghĩ không phải nó bỏ gì vào trong bánh đấy chứ hay muốn mình giúp gì nên dùng cách này mua chuộc mình có nên lấy không nhỉ, thấy cô thật lâu cũng không cầm nó thở dài: "Không lấy thì em đem vứt đấy nhé".
Nghe nó nói vậy thì cô bảo: "Để xuống bàn đi" nó để bánh xuống bàn rồi lên phòng để cặp sau đó lấy đồ đem xuống đi tắm.
Hạ Vũ nhíu mày nhìn hộp bánh nghĩ gì đó rồi đứng lên mặc áo khoác vào rồi đi ra ngoài, Bạch Thiên Thanh tắm xong ra không thấy người đâu chỉ còn hộp bánh y nguyên trên bàn: "Lại đi đâu không biết".