Sáng hôm sau Hã Vũ thức dậy vệ sinh cá nhân đàng hoàng rồi ăn sáng cùng với Lăng Tầm, Hạ Vũ hỏi hắn về người phụ nữ tối qua: "Người phụ nữ hôm qua bà ta là ai vậy, nhìn có vẻ không phải hạng tầm thường".
Dù cô biết nhưng vẫn hỏi để nhầm qua mặt hắn, Lăng Tầm rót trà uống một ngụm mới nói: "Bà ta họ Bạch,...."
Hạ Vũ nhíu mày nếu không phải cô biết được thông tin nhân vật dựa vào lời này của hắn có khi cũng không biết người hắn nói là ai.
Hạ Vũ ngây thơ nhìn hắn: "Là ai?" Lăng Tầm mím môi thở dài một hơi: "Không phải cô biết à, đừng có giả vờ như không biết gì cả" .
Hạ Vũ chống cằm mỉm cười bảo: "Biết gì chứ? Tôi chỉ là một người bình thường đang cần sự giúp đỡ thôi" Lăng Tầm hướng cô nhìn một cái: "Biết hay không thì do cô thôi" .
Hạ Vũ cười: "Ha ha ha....." Mà bà ta đến tìm cậu có chuyện gì sao? Nói cho tôi nghe với" Lăng Tầm không nói gì.
Hạ Vũ cũng chỉ cười trừ, cô ở nhà Lăng Tầm đến trưa thì mẹ của Bạch Thiên Thanh đến như đã nói lúc tối cô và bà ta sẽ đến con hẻm kia.
Hạ Vũ lên xe vốn cô định ngồi hàng ghế sau nhưng bà ta lại bảo cô lên ngôi ghế phụ lái, Hạ Vũ ngoan ngoãn ngồi trên xe trong suốt quá trình đó cô có hơi căng thẳng.
Bà ta vừa lái xe vừa nói với Hạ Vũ: "Tôi chưa giới thiệu nhỉ, tôi tên Bạch An Nhi" Hạ Vũ nhìn bà ấy: "Hạ Vũ là tên của cháu" .
Lái một lúc cuối cùng cũng tới con hẻm kia, Hạ Vũ dẫn Bạch An Nhi đến đúng nơi mà bữa đó cô phát hiện được thi thể của mấy đứa nhóc kia.
Máu đã khô lại, Bạch An Nhi nhìn một lượt xung quanh nhíu mày có mấy người mặc vest đen lần lượt đi vào bọn họ mỗi người chia nhau ra tìm thứ gì đó.
Hạ Vũ tò mò hỏi Bạch An Nhi: "Họ đang tìm gì thế?" Bạch An Nhi cười cười: "Không có gì chỉ là bọn họ đang tìm xem có dấu vết gì còn sót lại hay không thôi".
Hạ Vũ lại hỏi: "Vậy còn cái người hồi tối đuổi theo tôi rốt cuộc là ai vậy?" Bạch An Nhi: "Tôi cũng không biết" .
Hạ Vũ tất nhiên là không tin lời bà ta rồi không biết á haha nếu là người khác không biết gì về bà ta chắc chắn không nghi ngờ gì.
Hạ Vũ chỉ ồ một cái đúng lúc này điện thoại cô kêu ting ting ting liên tục, Hạ Vũ lấy điện thoại ra xem thì thấy người nhắn là An Đồng.
Cô nhìn tin nhắn một lúc quyết định không rep lại cô bấm chế độ im lặng bỏ điện thoại vào túi, tiếp tục quán sát đám người Bạch An Nhi.
Tiểu Mãn xuất hiện bên cạnh nói: "Cô không sợ à? Không rep tin nhắn của nhỏ đó thế nào nó cũng bay tới chỗ cô cho xem"
Hạ Vũ nói nhỏ với nó: "Kệ đi, chuyện trước mắt quan trọng hơn" .
Bên phía An Đồng cô đang ở nhà Hạ Vũ cùng với Thiên Thanh, An Đồng nhìn chiếc điện thoại đang reo mà cau có, tút tút điện thoại tắt: "Moá!! Con nhỏ đó làm gì mà điện cả chục cuộc không bắt máy vậy chứ, bộ chết ở xó nào rồi à!!"
An Đồng ngồi chéo chân bực bội hỏi Bạch Thiên Thanh: "Nhỏ đó đi từ hồi tối hôm qua?" Bạch Thiên Thanh gật gật đầu An Đồng nhíu mày: "Không một tin nhắn, cũng chẳng nói đi đâu mẹ kiếp bộ nó đi chết rồi hay gì có miệng để làm đếch gì!!".
Bạch Thiên Thanh mở khung chat của cô và Hạ Vũ ra chỉ toàn tin nhắn của cô từ tối tới giờ không một phản hồi nào của đối phương: "Chắc là chị ấy bận gì đó....-"
An Đồng định mở miệng ra chửi một tràng nữa thì điện thoại cô hiện lên tin nhắn của Hạ Vũ, bảo có gì nói sau tôi đang bận.
An Đồng cau có: "Rồi sau không nói vậy từ đầu đi, vòng vo mắc mệt hà!" cô liếc nhìn Bạch Thiên Thanh: "Bớt lo chưa? Đã bảo rồi nhỏ đó không sao đâu cứ lo xa hoài giờ yên tâm rồi chứ gì".
Hạ Vũ nhìn đám người Bạch An Nhi một người trong số bọn họ ghé sát tay Bạch An Nhi nói gì đó cô không nghe thấy gì cả.
Sau khi người đàn ông mặc vest đen đó nói xong bà ta liền nhìn qua cô cười ý bảo kết thúc rồi, Hạ Vũ đi cùng bà ta ra ngoài hẻm.
Bạch An Nhi đứng lại nhìn cô nói: "Sau khi mọi chuyện xong thì tôi sẽ báo cho cô, đừng lo quá..." Hạ Vũ ngoài mặt thì ngoan ngoãn dạ dạ vâng vâng nhưng trong lòng thì âm thầm nhìn bà ta bằng nửa con mắt a.
Đồng thời lúc này Bạch Thiên Thanh cùng với An Đồng đi từ nhà ra, bốn con người mặt chạm mặt mắt chạm mắt nhau.
Hạ Vũ hoang mang trong lòng cô nghĩ ôi thôi rồi, tiếp theo chắc sẽ là một màng nhận mẹ con thấm thía nhỉ?
An Đồng nhìn thấy cảnh này liền giao tiếp bằng ánh mắt với Hạ Vũ, trái ngược với suy nghĩ của Hạ Vũ Bạch An Nhi nhìn Bạch Thiên Thanh một lúc sau đó quay qua cô nở nụ cười chẳng mấy thân thiện lắm đối với Hạ Vũ thì là vậy.
Sau đó lên xe đi mất Hạ Vũ nhìn theo bóng dáng của bà ta nghĩ: "Sao thế, không giống mình nghĩ gì cả".