Tiểu Thư Và Hệ Thống Lừa Đảo

Chương 2

Cô di chuyển vị trí.

Sợ đập trúng người đó, hại người ta mất mạng.

Bên tai, hệ thống nói sắp toác cả miệng rồi nhưng Tô Thư Nhan vẫn không hề lay động.

Anh hừ một tiếng.

[Nếu cô đã không nghe lời khuyên, cứ muốn chết thì tôi cũng chẳng cản cô nữa, cô cứ chết đi!]

Quả nhiên, đây mới là lời trong lòng anh.

Sau khi bị chọc tức thì cuối cùng đã lộ đuôi cáo rồi.

Tô Thư Nhan lại giang hai cánh tay, cảm nhận tiếng gió bên tai. Gió nhẹ nhàng như thế, ánh nắng ấm áp như vậy nhưng lòng cô lại trống rỗng, đáy mắt cô tối sầm chẳng có chút sức sống nào.

Cái chết đã định.

Hệ thống chỉ có thể tìm ra bốn chữ này.

Ngay lúc Tô Thư Nhan nhấc chân lên chuẩn bị nhảy lầu lần hai thì đột nhiên một cánh tay kéo cô xuống: “Tô Thư Nhan! Mày đang làm gì thế?”

Tô Thư Nhan nghe thấy tiếng nói thì run rẩy theo bản năng, run như cầy sấy nhìn người đàn ông trước mặt.

Anh trai của cô, Tô An Khánh.

Sức Tô An Khánh rất mạnh, cứ thế kéo ra một vết đỏ trên cánh tay cô, giọng nói tức giận của anh ta xen lẫn với sự căm thù, ánh mắt nhìn về phía Tô Thư Nhan như chìm trong chất độc.

Anh ta đẩy mạnh cô xuống đất, bóp lấy cổ cô cười lạnh lùng: “Muốn chết à? Cơ thể da thịt bố mẹ cho, bố mẹ chưa đồng ý mà mày dám chết à?”

“Khụ khụ!”

Tô Thư Nhan khua hai cánh tay đánh Tô An Khánh, nước mắt lã chã tuôn rơi như nước lũ.

Trong đầu hiện lên những việc trải qua trong quá khứ, cô nhắm mắt tuyệt vọng chấp nhận bị nghẹt thở.

Cứ chết thế này đi, đỡ phải bị nghiền nát trong đau khổ vô tận.

Đồng tử của Tô An Khánh co lại, bàn tay đang bóp cổ cô đột nhiên buông lỏng ra.

Tô Thư Nhan thở lấy thở để, vết đỏ trên cổ chứng minh rằng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

“Muốn để tao gϊếŧ chết mày à?”

Tô An Khánh không ngớt giận đạp cô một cước, anh ta giật mái tóc ép cô nhìn thẳng vào mình: “Mày còn chưa xin lỗi Nguyệt Nguyệt đâu, sao có thể chết dễ dàng thế được?”

Hai hàng nước mắt tuôn rơi, Tô Thư Nhan vừa tuyệt vọng vừa hoảng sợ.

Cô không muốn quay về căn phòng đó, không muốn dập đầu với Tô An Nguyệt, không muốn chịu sự ác ý và đánh đập của người nhà, cái quỳ nhếch nhác thảm hại ở chỗ đó giống hệt như một con chó đang thoi thóp vậy.

Không!

Cô không muốn quay về!

Hệ thống dò ra được cảm xúc hoảng sợ của cô, anh tức giận nói: [Tô Thư Nhan, cô khóc cái gì mà khóc, đánh anh ta đi! Anh ta đã đánh cô như thế rồi mà cô còn không đánh lại à? Có phải bị ngược đến điên luôn rồi không đấy!]

Nghe tiếng mắng mỏ của hệ thống, Tô Thư Nhan khóc càng đau lòng hơn.

[Tôi, tôi không dám.]

Cô cuộn thành một khối, ôm chặt lấy bản thân như một chú cún con bất lực đáng thương.

Hệ thống tức không làm gì được.

Ký chủ mà anh chọn dù có ra sao cũng phải liên kết bằng được.

Tô An Khánh túm tóc của cô lên, kéo cô về phía trước: “Theo tao về xin lỗi với Nguyệt Nguyệt mau!”

“Không…”

Tô Thư Nhan thoát khỏi tay anh ta, ôm lấy đầu cuộn thành một cục, không động đậy.

Tô An Khánh tức giận, ngũ quan vốn rất điển trai lại trở thành bộ dạng dữ tợn vì tức giận.

“Đứng dậy! Tao nói lại lần nữa, đứng dậy!”

Thấy Tô Thư Nhan vẫn im lìm như cũ, Tô An Khánh giơ tay định đánh cô.

Hệ thống tức giận ấn nút dừng thời không lại.

[Rốt cuộc là cô đang nghĩ cái gì thế hả? Cô có biết cô đánh cũng không đánh trả, chửi cũng chẳng chửi lại thì sẽ chỉ khiến kẻ huênh hoang càng quá đáng, kẻ bắt nạt càng được nước lấn tới không hả!]

Giọng Tô Thư Nhan run rẩy:

[Tôi biết nhưng mà bị đánh sợ quá. Anh, anh giỏi anh lên đi…]

[Được thôi!]

Anh ở trong cái hộp rách này thấy khó chịu đã lâu lắm rồi, đúng lúc đi ra khởi động xương khớp cái.

Tô Thư Nhan ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc.

[Thật, thật à?]

Giọng nói của hệ thống chắc nịch:

[Chỉ cần cô ấn nút chấp nhận trên màn hình, liên kết với tôi là tôi có thể vào cơ thể của cô, giúp cô giải quyết sự tức giận này!]

Tô Thư Nhan lưỡng lự một lát.

Giọng hệ thống lạnh lẽo:

[Đến cả chết cô còn chẳng sợ mà lại sợ liên kết với tôi, tôi ăn thịt cô chắc?]

Tô Thư Nhan lắc đầu.

Thế nhưng cô mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương, dù là người nào tiếp cận cô đều có xu hướng hoảng sợ theo bản năng cả.