“Mày nhìn cả người mày từ trên xuống dưới mà xem, có chỗ nào sánh được với Nguyệt Nguyệt đâu!”
“Học theo Nguyệt Nguyệt đi, thay đổi cái sự quê mùa của mày đi!”
“Tại sao người bị tai nạn không phải là mày? Tại sao người nằm trong bệnh viện không phải là mày?”
…
Tô Thư Nhan tuyệt vọng đứng trên sân thượng của bệnh viện, bên tai không ngừng vọng lại tiếng mắng chửi của bố mẹ và anh trai.
Đời này của cô tràn ngập u tối, chẳng ai yêu cô, không ai bảo vệ cô, mà chỉ có người sỉ nhục và phản bội cô thôi.
Người thảm hại như cô vốn dĩ không xứng đáng được sống trên đời này.
Cô cúi người nhìn xuống dưới, ngựa xe như nước, người qua kẻ lại nhưng không một ai để ý tới cô đang ở trên tòa cao tầng.
Tiếng lòng nói với cô rằng: Nhảy xuống đi, nhảy xuống là được giải thoát rồi.
Cô giang hai cánh tay, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Khóe môi cô cong lên, cơ thể nghiêng về trước.
Cô nhấc chân nhún người nhảy lên.
Gió đang thét gào xung quanh.
Cuối cùng cô cũng được giải thoát rồi.
Cạch!
Bên tai cô vang lên tiếng của bảng quay phim, ngay lập tức mọi âm thanh xung quanh đều ngừng lại.
Không còn tiếng gió, không còn tiếng xe, không còn những tiếng mắng chửi đó nữa…
Mọi thứ trở nên tĩnh lặng.
Tô Thư Nhan dừng giữa không trung, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng nhịp tim vừa vội vã vừa mãnh liệt của mình.
Thình thịch!
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Tay trái đặt lên vị trí trái tim, nhịp đập ấy đang nhắc nhở bản thân rằng, cô vẫn còn sống sót.
[Ký chủ có muốn liên kết với hệ thống "Không vui thì sẽ chết" không?]
Trong không khí vang một giọng nói vừa nam tính vừa cuốn hút.
Tô Thư Nhan từ chối chắc như đinh đóng cột: “Không!”
Giọng nói ấy tiếp tục nhắc nhở: [Không liên kết thì ký chủ sẽ chết đó~]
Ánh mắt Tô Thư Nhan tuyệt vọng chẳng còn sức sống: “Tôi từ chối liên kết, anh để tôi chết đi.”
Cô vốn dĩ lên đây là vì tìm cái chết mà.
[Tại sao?]
Cô lơ lửng giữa không trung, vùng vẫy muốn nhảy xuống nhưng xung quanh như được bọc bởi một lớp màn chắn, ngăn cản hành vi tự tử của cô.
Cô nhắm mắt đầy tuyệt vọng, nước mắt lăn xuống dọc theo gò má.
Cô nói: “Cuộc sống này khổ sở quá, tôi muốn chết.”
[Không, cô không muốn chết.]
Hệ thống kéo Tô Thư Nhan quay lại sân thượng, tiếp tục khuyên nhủ:
[Cô chết rồi thì mấy người làm cô tổn thương kia vẫn còn sống, họ sẽ không thương hại cô mà ngược lại còn cảm thấy cô hèn nhát. Họ sẽ tiếp tục sống thảnh thơi, cô chấp nhận được ư?]
Tô Thư Nhan siết chặt tay.
Cô không muốn, người làm sai là bọn họ, tại sao bọn họ sống thảnh thơi còn cô phải tuyệt vọng chết một mình?
Cô đấu tranh rồi có được một chút ham muốn được sống, nhưng rất nhanh sau đó ham muốn được sống ấy đã bị suy nghĩ bi quan của cô dập tắt.
“Nhưng tôi có thể làm được gì bây giờ? Tôi không quyền không thế, căn bản không có sức phản kháng lại bọn họ.”
Cô tiến về phía trước một bước.
[Đợi đã! Tôi biết cô muốn nhảy nhưng trước hết cô đừng nhảy xuống.]
Bước chân của Tô Thư Nhan dừng lại, khuôn mặt to chỉ bằng lòng bàn tay đầm đìa nước mắt. Cơ thể gầy yếu tới mức tưởng chừng chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể ngã xuống ngay lập tức.
Giọng điệu của hệ thống vừa kiên quyết vừa ung dung:
[Trước đó là như thế nhưng bây giờ thì khác rồi.]
“Có gì mà khác?”
[Cô có tôi.]
Tô Thư Nhan ngây người.
Chưa từng có ai từng nói thế này với cô cả.
Trong thế giới của cô hình như chẳng có ai đứng cạnh cô cả.
Ấy vậy mà giọng nói máy móc lạnh lùng kia lại nói ra được câu này ư?
Tô Thư Nhan cười tự giễu, chắc là cô nghĩ nhiều rồi, một dãy số liệu thì làm sao có tình cảm được?
Hệ thống mất tự nhiên hắng giọng một tiếng, nếu như anh có cơ thể thật thì có lẽ Tô Thư Nhan còn có thể thấy được khuôn mặt đỏ bừng của anh nữa.
[Chỉ cần cô liên kết với hệ thống, những tủi hờn và đau khổ cô từng chịu, tôi sẽ giúp cô trả lại cho họ, không chừa một ai!]
Đúng như dự đoán, hệ thống chỉ vì nhiệm vụ của anh thôi.
[Cô thật sự muốn lựa chọn chết đi vậy sao? Cô muốn từ đây nhảy xuống để những kẻ làm tổn thương cô tiếp tục sống thảnh thơi, mặc kệ sự oan ức Tô An Nguyệt đổ lên người cô ư?]
Tô Thư Nhan cúi đầu nhìn thấy có một người đang ở ngay tầng dưới cùng, bây giờ cô đang đứng trên sân thượng cao nhất, nếu nhảy xuống có khả năng chẳng còn cơ hội sống sót.