Tiểu Thư Và Hệ Thống Lừa Đảo

Chương 3

Dù sao thì bây giờ cô đã chuẩn bị chết rồi, cùng lắm là đổi cách chết khác còn hơn bị đánh lần nữa.

Cô ấn nút chấp thuận.

[Liên kết ký chú thành công.]

[Nhận được quyền sử dụng cơ thể ký chủ 10 phút.]

[Đang khởi động.]

Không gian đứng im khôi phục lại bình thường, cái tát trong dự đoán lại không hề giáng xuống.

“Thứ rác rưởi gì đây?”

Ánh mắt của “Tô Thư Nhan” trở nên ác liệt, “cô” nắm lấy cánh tay của Tô An Khánh, nắm chặt tới nỗi Tô An Khánh đau thét lên.

“Tô Thư Nhan, mày bỏ ra! Đau đau đau! Bỏ ra!”

Ánh mắt “Tô Thư Nhan” bình tĩnh, chỉ liếc nhìn anh ta một cái nhưng lại mang theo áp lực vô hình.

Lộ rõ hơi thở áp bức.

Tô An Khánh sững người, anh ta chưa từng thấy Tô Thư Nhan nhìn anh ta bằng ánh mắt này, như thể đang nhìn một con sâu kiến cái thấp kém vậy.

Đây chính là đang sỉ nhục anh ta, là đang thách thức anh ta!

“Tô Thư Nhan, mày dám nhìn tao bằng ánh mắt này à? Bây giờ quỳ xuống nhận sai với tao thì tao sẽ không so đo với mày…”

Bốp!

Anh ta vẫn chưa nói hết, một cái tát giáng mạnh sang, trên gương mặt trông cũng tuấn tú kia ngay lập tức sưng đỏ.

[Nhìn thấy chưa? Đây chính là hiệu quả của kỹ năng “Như Lai Thần Chưởng” đấy, tôi chỉ dùng một chút sức thôi đấy.]

Hệ thống không quên phổ cập cho Tô Thư Nhan.

Tô An Khánh ôm mặt, cơn đau nóng rát nhắc nhở anh ta rằng anh ta bị đứa em gái xấu xí luôn gọi dạ bảo vâng không dám phản kháng ấy đánh!

Anh ta trợn tròn hai mắt, chỉ vào cô: “Mày dám đánh tao cơ à?”

“Ai cho phép anh chỉ vào tôi như thế? Hả?”

Ánh mắt “Tô Thư Nhan” rét lạnh, nắm lấy ngón tay đang chỉ vào mình đột nhiên bẻ mạnh, khiến đau tới nỗi Tô An Khánh kêu lên như lợn bị chọc tiết.

“Đánh thì đã đánh rồi mà còn phải chọn ngày à?”

Tô An Khánh tức tối gào lên: “Tao là anh mày đấy!”

“Tô Thư Nhan” cười lạnh lùng, đôi mắt hạnh đào sâu hút như rừng cây thăm thẳm, không thấy điểm cuối.

“Anh còn chẳng xem tôi là em gái mà lại muốn tôi xem anh là anh trai, não anh bị úng nước rồi à? Hay là trí nhớ của anh không tốt, lúc đi vệ sinh quên đem não theo?”

“Tô! Thư! Nhan!”

Tô An Khánh tức run cả người gằn từng từ từng chữ, nghiến răng nghiến lợi, tức không kiềm chế được.

[10 phút sắp hết, Tô Thư Nhan, tới lượt cô đấy.]

[Hả? Cái gì?]

Vẫn chưa phản ứng lại thì Tô Thư Nhan đã quay về thân xác của mình, mặt của anh trai gần trong gang tấc, cơn giận bốc lên nhìn chằm chằm mình, hận không thể gϊếŧ cô.

Cô run cầm cập theo bản năng, đuôi mắt đỏ ửng, một giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống.

Tô An Khánh giễu cợt.

Đúng là hổ giấy, anh ta vừa hung dữ một cái là quay về nguyên hình, lấy cái dáng vẻ yếu ớt của cô để thử lòng thương cảm của anh ta.

Hệ thống cổ vũ tiếp sức bên cạnh:

[Đánh anh ta giống như lúc nãy tôi làm ấy!]

[Tôi vẫn không dám.]

[Cô quên anh ta giúp Tô An Nguyệt sỉ nhục bắt nạt cô thế nào rồi à? Cô không căm thù à?]

[Căm thù. Nhưng tôi…]

[Tiện thể nói với cô cái này, đưa cô tới chỗ lão già Lục Thành cũng là ý kiến của người anh trai tốt của cô đấy.]

Dù hệ thống không chịu được nhưng vẫn đưa video vào trong ký ức của cô, sau đó trong ký ức của Tô Thư Nhan đã có thêm một cảnh tượng Tô An Khánh sai người lừa cô vào trong phòng.

Đó là chuyện của 4 tháng trước, thư ký của Tống Triều gửi tin nhắn cho cô nói tài liệu của Tống Triều rơi trong khách sạn từng ở, nói cô đi lấy giúp.

Vốn dĩ cô là thiên kim nhà họ Tô, chuyện này chẳng tới lượt cô phải làm, thế nhưng hai nhà họ Tống và họ Tô chẳng quan tâm tới cô nên đương nhiên người dưới quyền cũng sẽ không đối xử thật lòng với cô, sai khiến cô như chuyện cơm bữa.

Cô tới khách sạn theo địa chỉ thư ký gửi nhưng lại bị người ta bịt mũi kéo vào một phòng. Trước khi ý thức mơ màng, cô nhìn thấy một người đàn ông dung tục vừa già vừa béo xông về phía cô. Khi ấy cô quá hoảng sợ thế là theo bản năng chộp lấy đồ trang trí bên cạnh đập vào đầu người đàn ông rồi loạng choạng chạy ra khỏi phòng.

Cô cứ tưởng rằng mình không may đυ.ng phải kẻ xấu, hóa ra mọi chuyện đã lên kế hoạch từ trước.

Nhớ tới mặt mũi ghê tởm của người đàn ông kia, tới bây giờ cô vẫn chẳng nhịn nổi buồn nôn. Nếu như khi ấy cô không chạy ra ngoài, cô không thể tưởng tượng được mình sẽ gặp phải chuyện gì vào đêm đó nữa.