Cầm Tay Nhau Đi Qua Tận Thế

Chương 25: Lần đầu đánh quái (1)

Sáng sớm, lúc Trần Hi và Dương Vũ Phong rời giường xuống lầu, tất cả mọi người đều đã tụ tập trong phòng khách đợi hai người họ.

“Mọi người dậy sớm thật đấy!” Trần Hi ngượng ngùng nói.

“Anh họ, chỉ hai người còn có thể ngủ được thôi.” Trương Linh trợn mắt, đã là lúc nào rồi mà hai người này còn có thể ngủ được, chẳng biết là não thô hay lá gan quá lớn nữa.

“Ha ha… Ngoài ngủ ra thì cũng đâu còn cách nào…” Trần Hi cười ha hả.

“Tiểu Hi, thím và chú của con đã để dành không ít lương thực ở nhà, chúng ta muốn trở về vận chuyển lương thực đến đây, không biết Tiểu Phong có thể đi cùng chúng ta không?” Thím của Trần Hi là Lý Lan do dự nói: “Bây giờ thế giới loạn lạc, nói không chừng sau này những lương thực đó chính là phao cứu sinh của chúng ta đấy.”

Lý Lan nói xong, dùng ánh mắt chờ mong nhìn Dương Vũ Phong.

“Chúng ta cũng nghĩ vậy.” Dì nhỏ của Trần Hi là Trương Huệ Tiên cũng phụ họa theo.

“Không được, bên ngoài quá nguy hiểm, nhà họ Trần không thiếu chút lương thực này.” Mẹ Trần không muốn con rể đi mạo hiểm, bọn họ không thiếu lương thực. Đây cũng chẳng phải là trung tâm hành chính, ít nhất nơi đó an toàn, còn đây chỉ là khu vực dân cư nhỏ, ai biết có bao nhiêu xác sống.

“Chị hai, chúng ta đã làm phiền chị đủ rồi, bây giờ không mua được lương thực, ăn một chút thì thiếu đi một chút. Sau này còn không biết sẽ ra sao, chúng ta chỉ muốn giúp thêm chút sức. Chẳng phải Tiểu Hi nói những quái vật bên ngoài kia rất lợi hại à? Không phải Tiểu Phong xuất thân từ bộ đội sao? Có thể dạy chúng ta đánh xác sống. Chúng ta muốn học cách chiến đấu với xác sống, đối mặt với tận thế, không phải muốn để Tiểu Phong mạo hiểm một mình nữa.” Dì nhỏ của Trấn Hi vội vàng trấn an mẹ Trần.

Trần Hi suy nghĩ một chút cảm thấy dì cậu nói cũng đúng. Bọn họ cần phải nhân cơ hội này để người trong nhà dũng cảm đối mặt với xác sống, như vậy mới càng dễ dàng sinh tồn trong thế giới này.

“Mẹ ơi, dì nhỏ nói có lý đấy ạ. Bây giờ tiếp xúc nhiều hơn với xác sống bên ngoài cũng tốt, nếu không sau này làm sao có thể sinh tồn ở tận thế. Đúng lúc để bọn họ luyện tập một chút, con cũng đi cùng bọn họ, dù sao cũng phải thích ứng trong hoàn cảnh mới mà.”

“Mẹ à, không sao đâu, mẹ còn không biết thực lực hiện tại của con sao? Bây giờ bên ngoài còn chưa đến mức rất nguy hiểm, khá thích hợp để ra ngoài rèn luyện, nhanh chóng thích ứng với đời sống tận thế.” Hiện tại Dương Vũ Phong đã tu luyện đến phần cuối của giai đoạn linh hư, tiến bộ nhanh hơn rất nhiều so với Trần Hi, hơn nữa anh còn là cao thủ kiếm đạo, hoàn toàn có thể bảo vệ bọn họ. Về phần Trần Hi, cậu có thể tự vệ, chuyện đánh nhau với xác sống không thành vấn đề gì với cậu.

Mẹ Trần nghĩ thân thủ của con trai và con rể rất lợi hại, nhưng ông trời đều có lúc ngủ gà ngủ gật mà phải không? Ai biết có chuyện xui rủi gì xảy ra chứ.

“Nhưng…”

“Mẹ của nó này, bà để bọn chúng đi đi, chẳng lẽ bà muốn cả đời bọn chúng ở đây không đi ra ngoài à?” Ba Trần cắt ngang lời mẹ Trần. Cuối cùng mẹ Trần vẫn đồng ý cho bọn họ đi ra ngoài.

Trần Hi và Dương Vũ Phong nhìn quần áo của họ một chút, vì là mùa đông nên mọi người đều mặc rất dày, không cần phải bọc lại. Hai người phát gậy bóng chày cho cả nhóm, mỗi người một cây, một bộ quần áo và đôi găng tay bảo vệ, những thứ này đều do Trần Hi nhờ người mang tới.

“Anh trai, sao không phải là dao gọt dưa hấu thế? Cây dao đó rất sắc bén, chém đầu mượt như thái rau vậy.” Trần Nhuế lẩm bẩm, nhìn cây gậy bóng chày bằng kim loại trong tay.

Trần Hi khinh bỉ nhìn thân hình nhỏ nhắn của cậu ta: “Em chắc chắn lúc em chém đầu xác sống, nhỡ dao kẹt trong xương thì em có rút ra được không?”

Trần Nhuế cố gắng tưởng tượng khung cảnh dao của cậu ta bị kẹt không rút ra được, kinh hãi lắc đầu.

“Ôi, nếu có Người Thiêu Hủy, Kẻ Hủy Diệt, Desert Eagle hay AK47 cũng được nhỉ?” Trần Nhuế cảm thán.

“Em nghĩ bản thân đang chơi CS à?” Trần Hi gõ đầu Trần Nhuế đang suy nghĩ lung tung một cái.

“Ấy, anh trai, sao anh và anh Phong lại cầm kiếm vậy…” Trần Nhuế thấy vũ khí của bọn Trần Hi không giống với bọn họ, những người khác nghe thế cũng tò mò nhìn sang.

“Bọn anh đã luyện qua, em có à?” Vẻ mặt Trần Hi nhìn cậu ta như nhìn một thằng ngốc.

“Thôi đi, thân thể nhỏ bé này của anh mà luyện kiếm á? Đừng nghĩ em không biết anh là khách quen của bệnh viện nhé.” Trần Nhuế nhỏ giọng châm chọc, sau đó theo ba mẹ lên xe Trần Hi.