“Đương nhiên là được. Bộ phận mà tôi từng phục vụ khá đặc biệt, đôi lúc sẽ tiếp xúc với một số bí mật quốc gia. Ở nước ngoài có người lén lút thực hiện thí nghiệm sinh hóa nhưng cuối cùng đã thất bại, phòng thí nghiệm cũng bị nổ tung. Theo như thông tin lấy được từ những dụng cụ bị rò rỉ ra cho thấy họ đang thực hiện thí nghiệm trên người sống, kết quả là những người đó biến thành loại quái vật như những thứ xuất hiện ở bên ngoài kia. Những người bị nhiễm vi-rút đầu tiên sẽ xuất hiện các triệu chứng sốt cao và ho giống như những người đã bị lây nhiễm mấy ngày trước vậy. Hơn nữa loại vi-rút sinh hóa này sẽ còn tiếp tục biến dị, chính bởi vì vi-rút biến dị trong phòng thí nghiệm nên những người bị nó lây nhiễm sẽ biến thành quái vật, mấy tiếng tiếp theo bọn chúng lại càng mạnh hơn nữa nên đã khiến phòng thí nghiệm bắt buộc phải bị phá hủy. Cách đây rất lâu, bạn của tôi đã lặng lẽ nói cho tôi biết tình trạng nhiễm vi-rút này đã xuất hiện ở nước ngoài, trong nước cũng xảy ra mấy trường hợp tương tự rồi, vì vậy người bạn đó âm thầm nói cho tôi biết để tôi sớm có chuẩn bị. Tóm lại tình hình này khó mà nói được.” Dương Vũ Phong bịa ra đầu đuôi câu chuyện dựa trên tình huống trong giấc mơ của Trần Hi. Những người trong phòng họp nghe xong thì đồng loạt im lặng.
“Cậu có thể nói một số đặc tính của mấy con quái vật kia không? Ngoài ra, có cách nào để phòng ngừa và chữa trị không?” Thư ký Vương hỏi tiếp.
“Tôi không biết, nhưng những con quái vật này khá giống với xác sống trong phim sinh tồn Resident Evil nên có lẽ đặc tính cũng sẽ tương tự. Theo như tôi biết thì hiện tại chưa có giải pháp đối phó nào với loại vi-rút này. Nếu đã ngăn chặn được thì quốc gia đã công bố từ lâu, chứ không phải vì để tránh cho dân chúng hoang mang, làm xã hội hỗn loạn mà giữ kín không nói ra.”
Dương Vũ Phong phát hiện anh bịa chuyện càng trôi chảy hơn, hơn nữa còn giống như càng lúc càng đến gần với sự thật vậy. Trần Hi cũng dùng ánh mắt lấp lánh đầy sao nhìn Dương Vũ Phong, cậu sắp thật sự tin vào lời giải thích này của Dương Vũ Phong luôn rồi.
Sau khi Dương Vũ Phong nói xong, Trần Hi chú ý thấy mấy vị lãnh đạo lớn tuổi có vẻ mờ mịt khi nghe anh nói tới Resident Evil. Cậu tự hỏi chẳng lẽ những người này chưa từng xem Resident Evil bao giờ sao? Quả thật là Trần Hi đoán mò mà trúng phốc, bọn họ không có hứng thú đối với những thứ khoa học viễn tưởng kia mà chỉ quan tâm đến chính trị, chính sách và thành tích hơn nhiều.
“Mọi người không biết Resident Evil là gì phải không?” Trần Hi hết sức ngạc nhiên hỏi.
Đa số mọi người đều im lặng, đặc biệt là mấy vị lãnh đạo còn lại. Trần Hi thấy hầu hết mọi người đều ngầm thừa nhận, cậu chỉ đành nhìn trời mà chẳng biết nói gì.
Ôi trời! Mấy người này không phải là người cùng thế giới rồi, bọn họ là thổ dân đến từ hành tinh nào vậy?
“Trước đây cậu làm ở bộ phận nào?” Sư đoàn trưởng Từ không cho Trần Hi cơ hội suy nghĩ nhiều, tiếp tục đặt câu hỏi với Dương Vũ Phong.
“Xin thứ lỗi cho tôi không thể trả lời. Chắc ngài cũng hiểu rõ là có một số quy định bảo mật, những gì tôi nói hôm nay đã là giới hạn rồi.” Dương Vũ Phong quét mắt nhìn các vị lãnh đạo trong phòng họp một vòng rồi mới nói tiếp: “Bây giờ những việc này không phải là trọng điểm, mà cái quan trọng là tiếp theo chúng ta nên làm gì? Nếu tôi đoán không sai thì những người bị mấy thứ đó cào ngoài kia sắp phát bệnh rồi đấy.”
“Cục phó Khang, cậu lập tức đi ra lệnh cho cách ly những người bị cào trúng, căn dặn cảnh sát cứu viện phải chú ý phòng vệ. Cũng thông báo tin tức này đến các thị trấn khác.” Thư ký Vương vừa viết gì đó vào sổ tay vừa ra lệnh. Sư đoàn trưởng Từ cũng ra hiệu cho sĩ quan đi cùng ông ta truyền ra mệnh lệnh tương tự.
“Hay là cậu nói một chút về đặc tính của xác sống đi.” Thư ký Vương tiếp tục đặt câu hỏi.
“Điểm yếu của những con quái vật đó là phần đầu, tấn công vào các bộ phận khác chẳng có tác dụng gì.” Dương Vũ Phong giải thích tình huống cụ thể của xác sống trong Resident Evil, thư ký Vương và những người khác thì ghi chép lại. Dương Vũ Phong nói xong, Trần Hi cũng không thấy có ai lên tiếng, dường như mọi người đều đang suy nghĩ gì đó.
“Tôi nói chứ, bây giờ không phải là lúc nên ngăn cản xác sống đừng để cho chúng nó chạy loạn làm ô nhiễm nguồn nước à?” Trần Hi nhẹ giọng nói.
Nguồn nước trong mấy tiểu thuyết tận thế thường bị ô nhiễm, cũng không biết có áp dụng vào thực tế được hay không.
Trong mắt thư ký Vương lóe lên một tia sáng sắc bén, rồi ngay lập tức bố trí công việc.
“Sư đoàn trưởng Từ, làm phiền ngài cho người phối hợp dọn dẹp xác sống.” Sư đoàn trưởng Từ tỏ ý không phản đối. Thư ký Vương lại tiếp tục sắp xếp công việc.
“Phó thị trưởng Hùng đích thân chủ trì công việc, bố trí người bảo vệ nguồn nước, tất cả các tháp nước, hồ chứa nước trong thành phố. Bởi vì số người lây nhiễm quá nhiều, nếu lực lượng cảnh sát và quân đội không đủ thì hãy dọn dẹp khu khai phá phía Đông của thành phố trước. Bộ phận dân sự yêu cầu tất cả những người có mặt và nhân viên tham gia lần hành động này, thống kê địa chỉ nhà của những người may mắn sống sót ở thành phố rồi vạch ra các tuyến đường cứu hộ. Bộ công an cử ra bốn tiểu đội gồm năm người đi cứu hộ thông qua những con đường đã được vạch sẵn. Ngoài ra, điều thêm mười tiểu đội, mỗi đội năm người đi giải cứu những người còn sống sót khác. Những nhân viên còn lại trong hệ thống cảnh sát và quân đội phải ưu tiên xử lý xác sống ở khu vực khai phá phía Đông của thành phố. Bộ xây dựng và bộ giao thông phụ trách dọn dẹp thi thể bên trong khu vực và thống nhất tiêu hủy. Bộ vệ sinh phụ trách công việc khử trùng, những nhân viên ở các bộ phận khác thì tổ chức những người sống sót cùng nhau xây dựng tường rào để chặn xác sống lại…” Thư ký Vương tháo vát sắp xếp công việc.
Trần Hi và Dương Vũ Phong không nhịn được mà cảm thán rằng thư ký Vương quả thật là một người lợi hại, tỉ mỉ, chu toàn về mọi mặt, ông ấy sắp xếp tất cả những chuyện dự đoán có thể xảy ra một cách ổn thỏa.
Sau khi bố trí xong công việc, mọi người đều không có ý kiến gì thì bắt đầu bận rộn với công việc của bản thân. Trần Hi và Dương Vũ Phong cũng về nhà, mà có lẽ đồn cảnh sát đã quên triệu tập Dương Vũ Phong.
Người nhà họ Trần thấy Trần Hi và Dương Vũ Phong trở về thì thở phào nhẹ nhõm, đêm nay bên ngoài hỗn loạn vô cùng, bọn họ lo lắng sẽ có chuyện xảy ra với hai đứa nhỏ.
Trần Hi kể lại mọi chuyện ở trung tâm hành chính cho mọi người nghe.
“Bồ Tát phù hộ, tốt rồi tốt rồi, bộ phận ZF* không bị đình trệ. Những người còn sống vẫn còn một chút hy vọng.” Dì cả bắt đầu tạ ơn thần phật.
(*)bộ phận ZF: cơ quan nhà nước hư cấu do tác giả thiết lập.
“Nhưng mà không phải ZF vẫn ưu tiên giải cứu gia đình của những công chức trước sao?” Trương Linh không phục, phản bác lại.
“Con nít như con thì biết cái gì, nếu không đi cứu người nhà của bọn họ thì bọn họ có thể an tâm làm việc sao?” Mẹ của Trương Linh mắng.
“Bọn họ có thể làm được như vậy đã là tốt lắm rồi.” Mẹ Trần vừa nói vừa cảm thấy xúc động không thôi. Kể từ khi mẹ Trần biết ngày tận thế sắp đến, lúc rảnh rỗi bà thường đọc không ít tiểu thuyết tận thế mà Trần Hi tải về trên máy tính, xem như là tài liệu tham khảo cho con đường tương lai.