Lúc này, bầu không khí trong nhà họ Trần như bị đông cứng, mọi người nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết, tiếng cầu cứu và tiếng gầm thét của xác sống truyền vào từ bên ngoài, tâm trạng vô cùng nặng nề. Trương Linh trốn vào lòng mẹ run lẩy bẩy.
‘Ngọt ngào, nụ cười của em thật ngọt ngào…’ Nhạc chuông điện thoại của Trần Hi phá vỡ sự im lặng đang bao trùm lấy ngôi nhà.
“A lô.”
“Trần Hi, bảo người đàn ông của cậu nghe điện thoại đi.” Hiện tại Hùng Dực ở đầu bên kia điện thoại vô cùng gấp, đối phương là con trai của một người chị em trong nhà Lý Lan, tức mẹ của Trần Nhuế. Bây giờ anh ta đang giữ chức Phó thị trưởng thường vụ của thành phố K. Trần Hi đưa điện thoại cho Dương Vũ Phong ngồi bên cạnh, ra hiệu cho anh nghe điện thoại: “Tôi nghe đây.”
“Dương Vũ Phong đúng không? Tôi nghe nói cậu bảo người thân dự trữ lương thực, có phải cậu đã biết chuyện gì rồi không? Rốt cuộc đám quái vật kỳ dị ở bên ngoài kia là thứ gì?”
“Tôi cũng không biết nhiều lắm.” Họ đã đoán trước được tình huống này sẽ xảy ra khi quyết định thông báo cho người thân dự trữ lương thực, nên cũng đã nghĩ ra lời giải thích từ lâu.
“Bây giờ cậu lập tức đến phòng họp trên tầng sáu của trung tâm hành chính. Có cần tôi cử người đến đón không?” Hùng Dực vội vàng nói.
“Không cần, anh đợi một lát, tôi sẽ đến ngay.” Dương Vũ Phong cúp điện thoại rồi trả lại cho Trần Hi, sau đó quay sang nói với những người lớn trong nhà.
“Ba, mẹ, dì cả, mọi người ở nhà nhớ khóa cửa thật kỹ, đừng tùy tiện mở cửa ra. Con phải đến trung tâm hành chính một chuyến.”
“Em cũng đi nữa.” Trần Hi đứng dậy theo Dương Vũ Phong, Dương Vũ Phong gật đầu đồng ý.
Mấy người lớn không yên tâm dặn dò bọn họ nhất định phải cẩn thận trên đường đi.
“Mọi người đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu. Hiện tại tay chân của xác sống đều cứng đờ nên rất dễ đối phó.”
Hai người trấn an người lớn trong nhà, sau đó đến hầm để xe. Vừa rời khỏi nhà, Trần Hi và Dương Vũ Phong lập tức chạy thẳng đến trung tâm thành phố. Trên đường đi, bọn họ nhìn thấy rất nhiều cảnh sát và quân sĩ được trang bị vũ khí đầy đủ đang tìm gϊếŧ xác sống khắp nơi.
Trần Hi trợn tròn mắt, không phải trong tiểu thuyết nói rằng ngày tận thế xác sống hoành hành, người sống tránh xa sao? Tại sao cậu nhìn tình hình này lại thấy xác sống cứ như là đối tượng bị bắt nạt vậy? Quả thật, những xác sống này rất yếu, đập một phát là chết ngay. Xem ra bộ máy nhà nước cũng thật lợi hại đó chứ, chẳng coi xác sống ra gì cả.
Bạn học Trần Hi của chúng ta đã hoàn toàn bị lừa rồi, tình hình ở thành phố họ là khả quan nhất trong số tất cả các thành phố lớn lẫn nhỏ trên cả nước. Bởi vì bọn họ đã cho nước của mười củ nhân sâm em bé vào trong hệ thống cung cấp nước máy, nên số người nhiễm vi-rút ở thành phố K chỉ bằng hai phần ba số ca nhiễm ở các thành phố khác.
Thêm vào đó, từ khi tình hình dịch bệnh ở thành phố K vượt ngoài tầm kiểm soát, tất cả nhân viên không bị lây nhiễm trong các cơ quan hành chính quan trọng của chính phủ luôn chú ý đến diễn biến tình hình và thay đổi các biện pháp phù hợp với thời cuộc bất cứ lúc nào thông qua sự lãnh đạo của thư ký Vương của Ủy ban thành phố.
Trung tâm hành chính thành lập một nhóm chỉ huy chuyên lãnh đạo tình hình dịch bệnh để ứng phó khi cần thiết, các quan chức cấp cao của mỗi bộ phận ở đây đều sẵn sàng nhận lệnh. Tổ trưởng lãnh đạo của nhóm chỉ huy này là thư ký Vương, còn Phó tổ trưởng là Hùng Dực.
Vốn dĩ không đến lượt Hùng Dực làm phó tổ trưởng, nhưng bởi vì Thị trưởng và một số lãnh đạo của bộ phận liên quan đã bị lây nhiễm nên bây giờ tất cả các phòng ban đều thiếu người chỉ huy, dẫn đến những ai có chức vị thấp hơn một bậc đều được trực tiếp thăng hạng. Bằng cách này, nhóm lãnh đạo vừa nhận được báo cáo dịch bệnh bùng phát đã lập tức bố trí cảnh sát có vũ trang đầy đủ đến các bệnh viện và trung tâm y tế để phong tỏa hiện trường. Do lực lượng cảnh sát không đủ nên đã xin viện trợ từ quân đội.
Thành phố K luôn là thành phố điển hình về hỗ trợ kép*, thành phố có một cơ quan hậu cần của sư đoàn, những quân sĩ từ hai trung đoàn và ba tiểu đoàn đóng quân ở ngoại ô thành phố. Chính phủ và quân đội lại càng có sự phối hợp ăn ý hiếm có, đầu tiên quân đội giải quyết những xác chết vùng dậy trong thành phố, một số ở lại, còn một số thì đi tiếp viện.
*hỗ trợ kép: Ủng hộ quân đội, ưu tiên cấp dưới, ủng hộ chính quyền và yêu mến nhân dân (gọi tắt là “Ủng hộ kép”) là một hoạt động xã hội dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc, nhằm mục đích củng cố, tăng cường khối đoàn kết giữa quân đội và chính quyền, quân đội và nhân dân. (theo wiki)
Trần Hi và Dương Vũ Phong đến phòng họp, lập tức nhìn thấy bên trong đã có rất nhiều người mặc đủ loại đồng phục. Những người ở đó cũng dừng thảo luận, quan sát hai thanh niên được cho là có khả năng biết về nguyên nhân sự việc lần này. Một người cao ráo anh tuấn, một người thanh tú ôn hòa, thuộc hai loại hình hoàn toàn khác nhau.
“Dương Vũ Phong, Trần Hi, hai cậu tới rồi, mời ngồi.” Hùng Dực sắp xếp cho họ ngồi vào hai vị trí trống. Sau đó giới thiệu họ với mấy vị lãnh đạo lớn có mặt ở đây. Dương Vũ Phong cũng nhìn thấy Cục trưởng Dương và Cục phó Khang trong cơ quan của bọn họ.
“Nghe nói cách đây không lâu hai cậu đã gọi điện báo cho người thân và bạn bè rằng sắp tới sẽ có một thảm họa xảy ra, có đúng không?” Thư ký Vương mở lời đầu tiên, sau khi nói xong thì dùng cặp mắt sắc bén dò xét Dương Vũ Phong.
“Đúng vậy.” Dương Vũ Phong trả lời rất đơn giản.
“Có thể kể lại cụ thể tình huống được không?” Sư đoàn trưởng Từ châm một điếu thuốc rồi nói chậm rãi.