Cô ruột của Trần Hi là một người rất tốt, luôn quan tâm đến người nhà họ Trần, phần lớn số tiền mà ba Trần nợ khi nhập viện đều là do chị gái của ông trả. Dượng của Trần Hi là giám đốc Công ty Bất động sản, sau này chuyển ra biển kinh doanh và mở rộng bất động sản. Nhà cô của Trần Hi rất giàu nhưng lại là một đại gia đình cần phải chăm sóc, nhưng may mắn là khu dân cư nơi gia đình họ sống đa số là các quan chức cấp cao của chính phủ và doanh nhân giàu có, không cần quá lo lắng nên Trần Hi cũng không mời cô đến nhà.
Ngược lại là dì của Trần Hi lại rất cay nghiệt, từ trước đến nay người dì này vô cùng xem thường nhà Trần Hi nghèo. Sau khi dượng của Trần Hi được chuyển đến tỉnh làm việc thì cả gia đình bà ấy cũng dọn lên sống cùng, từ đó không còn liên lạc nữa.
Buổi chiều, Trần Hi và Dương Vũ Phong chuẩn bị bữa tối, còn Trần Nhuế, Lý Quân và em họ của Trần Hi là Trương Linh thì giúp đỡ hai người. Mấy người lớn ngồi nói chuyện phiếm với nhau, chọc cười Bảo Bảo. Lúc Bảo Bảo nhìn thấy dì cả của Dương Vũ Phong thì lập tức bám lấy bà ấy không buông, còn luôn mồm nói nhớ bà lắm, làm cho các ông bà ở đây đều cười không ngừng, khuôn mặt đầy già nhăn lại giống như hoa cúc nở rộ vậy.
Trong lúc nhà họ Trần đang vui vẻ thì tình cảnh ở bệnh viện có thể nói là dầu sôi lửa bỏng.
“Bác sĩ, tim của bệnh nhân giường số mười ba đã ngừng đập rồi.”
Bức màn ngày tận thế chậm rãi mở ra cùng với tiếng kêu to của cô y tá trẻ, khuôn mặt dữ tợn của thần chết xuất hiện, số người bị lây nhiễm bắt đầu trở nên ngày một nhiều.
“Bác sĩ, bệnh nhân giường năm mươi đã ngừng thở.”
“Bác sĩ, bệnh nhân giường ba mươi lăm đang co giật toàn thân.”
“Hu hu hu… Ba ơi tỉnh lại đi… Ba đừng chết mà…” Cậu con trai trẻ tuổi mất ba khóc lóc đau thương trước giường của ba mình.
“Bác sĩ, bác sĩ, nhanh đến xem vợ tôi, vợ tôi sắp không chịu được rồi.” Một người đàn ông trung niên lo lắng hét lên trước giường bệnh ngoài hành lang. Bệnh viện đã không còn giường trống từ lâu, ngay cả hành lang cũng chật kín người.
“Con trai… Con đừng rời xa mẹ, sao con lại nỡ lòng để người mẹ đầu bạc này tiễn kẻ đầu xanh chứ.” Một bà lão cả đầu bạc trắng ôm thi thể của con trai, khóc thảm thiết đau đớn như xé ruột xé gan.
Bây giờ, tình hình trong bệnh viện vô cùng hỗn loạn, các nhân viên y tế không bị lây nhiễm thì bận đến sức đầu mẻ trán.
“Nhanh, chuyển bệnh nhân tử vong trong phòng cấp cứu đến nhà xác, đưa những người cần cấp cứu vào.”
“Tiểu Lưu, thông báo cho nhà tang lễ đến vận chuyển thi thể đi. Nếu không được thì để người nhà bệnh nhân mang thi thể về. Bệnh viện thật sự không còn chỗ để xác nữa rồi.”
Bệnh nhân trong viện lần lượt chết đi, còn có thêm nhiều bệnh nhân nữa được đưa đến liên tục.
Lúc này, cả nhà họ Trần vừa mới ăn cơm xong, đang ngồi trong phòng khách vừa trò chuyện sinh hoạt thường ngày vừa xem tin tức.
Bản tin phát buổi chiều đưa tin ở khắp nơi trên cả nước, người bị lây nhiễm lần lượt chết đi, bệnh viện chật kín người, gia đình bệnh nhân thì vô cùng đau thương. Cuối bản tin cho biết bệnh truyền nhiễm lần này mang tính toàn cầu, các nhà nghiên cứu khoa học đang tích cực nghiên cứu ra vắc xin và sẽ sớm được đưa vào sử dụng, xin người dân đừng hoang mang, cố gắng ít ra khỏi nhà nhất có thể, hãy tin tưởng vào chính phủ sẽ nhanh chóng giải quyết trong thời gian sớm nhất...
Người nhà họ Trần biết được nội tình nên thở dài trong lòng, điều họ không hy vọng nhất cuối cùng cũng xảy ra.
“Tiểu Phong, đây là thảm họa mà con nói sao? Con còn có chuyện gì chưa kể nữa không?” Chú Trần lên tiếng, cách đây không lâu anh cả đã bảo ông ấy dự trữ lương thực, vì sắp tới sẽ có thảm họa xảy ra. Lúc đó, chú Trần còn thắc mắc đang yên đang lành thì họa gì mà họa, thậm chí còn từng suy đoán trong đầu rằng thảm họa mà ba Trần Hi nhắc đến có lẽ là động đất hay đại loại như vậy.
“Dạ, tình hình bây giờ cũng chưa phải là tệ nhất, những người đã chết kia sẽ sống dậy sau mấy tiếng nữa, trở thành xác sống…” Dương Vũ Phong giải thích lại mọi chuyện một cách đơn giản.
“Trời ạ, đây là Resident Evil phiên bản thực tế sao.” Trần Nhuế kêu lên.
Mặt mũi Trương Linh trắng bệch, còn Lý Quân thì mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mấy người lớn không biết Resident Evil trong miệng Trần Nhuế là gì nhưng cũng vô cùng hoảng hốt, lo sợ với lời của Dương Vũ Phong.
Lúc này, một tiếng thét chói tai đột ngột truyền đến, rồi giống như phản ứng dây chuyền, tiếng thét chói tai liên tục vang lên từ khắp mọi nơi.
Người đã chết liên tục sống dậy, mọi người mở to mắt nhìn thân thể người nhà xuất hiện những vết hoen ố màu xanh trắng của tử thi, xác chết cứng ngắc đứng lên. Người nào gan nhỏ thì sợ đến choáng váng, bị xác sống cào cắn ra nhiều vết thương, đến khi phản ứng lại thì la hét chạy trốn khắp nơi, còn những người lớn gan hơn thì bắt đầu chống trả lại.
“Tốt quá rồi, chồng ơi anh không chết, em biết anh sẽ không bỏ rơi mẹ con chúng em mà.” Một cô gái trẻ nhìn thấy người chồng đã chết của mình sống lại thì kích động ôm chầm lấy đối phương, vui mừng khóc lên.
Thế nhưng, “người chồng” kia lại bóp chặt lấy cô, há miệng cắn vào cổ cô. Cô gái trợn to mắt, máu tươi văng tung tóe, sững sờ không dám tin nhìn khuôn mặt xám xanh của người chồng luôn luôn yêu thương cô rồi từ từ tắt thở. Một đứa trẻ ba tuổi ở gần đó sợ hãi khóc lớn.
Trong ngôi nhà nọ, hai ông bà già đang nằm trong linh đường bỗng nhiên đứng dậy, người nhà đang túc trực bên linh cữu chỉ kịp hét lên một câu: “Xác chết vùng dậy rồi” Sau đó, tất cả lập tức kinh hoảng bỏ chạy tứ phía. Một người trẻ ngồi trên xe lăn bị người chạy trốn đẩy ngã xuống đất, cuối cùng bị xác sống gặm sống.
Khi ngày tận thế ập đến, những con người khác nhau ở những nơi khác nhau thể hiện ra khía cạnh chân thực nhất của bản tính con người. Bệnh viện và nhà tang lễ đã trở thành địa ngục trần gian.