Cầm Tay Nhau Đi Qua Tận Thế

Chương 26: Lần đầu đánh quái (2)

Lần này bọn họ ra ngoài lái hai chiếc xe đã được cải tiến, một chiếc là Land Rover của Dương Vũ Phong, một chiếc là Subaru Forester của Trần Hi. Trạm thứ nhất của bọn họ là nhà Trần Nhuế, bởi vì buổi tối ngày đầu tiên nơi ở hiện tại của bọn họ là khu khai phá Đông Thành đã được dọn dẹp xong nên gần như không nhìn thấy xác sống, sau khi rời khỏi thì xác sống mới từ từ nhiều lên.

Thành phố này có tổng cộng ba trăm nghìn người, dân số nội thành khoảng chừng hai trăm hai mươi nghìn người. Hôm qua, gần khoảng tám mươi nghìn người đã bị lây nhiễm, chết đi lại biến thành xác sống. Sau đó khoảng ba mươi nghìn người bị xác sống cào trúng dẫn đến nhiễm bệnh, cho nên thành phố này gần như có khoảng sáu mươi phần trăm người bị nhiễm vi-rút.

Lúc cảnh sát và bộ đội dọn dẹp, bởi vì rất nhiều người bị biến thành xác sống khi còn ở trong nhà nên chính phủ dứt khoát nhốt lại rồi tổ chức thanh trừng, vì vậy hoạt động giải cứu mới thuận lợi như vậy.

Trên đường phố đã không còn ai, mùi hôi thối xen lẫn máu tanh tràn ngập trong không khí khiến người ta buồn nôn. Trên những tòa cao ốc ven đường, từ sau rèm cửa sổ, thỉnh thoảng sẽ có những người cẩn thận từng li từng tí thò nửa đầu ra nhìn bọn họ. Cửa hàng hai bên đường đã đóng cửa, cửa kính cũng bị đập nát. Bên đường có rất nhiều xe cộ đậu ngổn ngang.

Xác sống tốp năm tốp ba đi chao đảo trên đường, tìm kiếm máu thịt để thoả lấp cơn đói khát. Trong những xác sống hành động chậm chạp còn xen lẫn vài con xác sống nhanh nhẹn, rõ ràng là sản phẩm vi-rút đột biến. Bề ngoài những xác sống đó và những xác sống bình thường không giống nhau, làn da của bọn họ khá đen, giống như người bị trúng độc. Móng tay sắc bén, mang theo ánh sáng âm u lóe lên dưới ánh mặt trời. Có mấy con xác sống bị thương, trên miệng vết thương đáng sợ còn không ngừng ứa máu đen ra ngoài, tỏa ra từng đợt mùi hôi thối.

Đến tiểu khu nơi Trần Nhuế ở, bên trong có ba đến năm con xác sống đi lang thang. Bọn họ dừng xe ở đầu hành lang, mới xuống xe đã có một con xác sống mang theo mùi hôi thối nhào tới. Rõ ràng xác sống này đã bị lây nhiễm lần thứ hai, nửa bên mặt nó còn có có dấu bị cắn nổi bật, lật cả da thịt ra ngoài, trên đó đều là máu đen, có nhiều chỗ còn có thể trông thấy xương trắng rõ rệt. Đôi mắt nó rơi ra ngoài, dựa vào một sợi thịt nối liền đến hốc mắt, sau đó đung đưa theo động tác của nó, tốc độ nhanh vượt qua con người bình thường.

Dương Vũ Phong bước lên phía trước, ánh sáng lạnh lẽo vừa lóe lên, cái đầu ghê tởm của xác sống kia lập tức rơi xuống đất, lăn lông lốc đến bên cạnh bồn hoa. Trần Hi nhìn trên kiếm của Dương Vũ Phong không có máu đen, thầm nghĩ đúng là kiếm tốt, không hổ là thanh kiếm đích thân Dương Vũ Phong luyện chế theo phương pháp của tiên nhân. Mắt Trần Nhuế sáng lấp lánh, sùng bái nhìn chồng của anh cậu ta, quá trâu bò luôn, chém đầu xác sống giống như thái rau vậy, gọn gàng nhanh chóng, rất có khí phách.

“Ặc, buồn nôn quá.” Trương Linh kinh ngạc thốt lên, xoay người nôn khan.

“Xùy, cái này có là gì, em phải cảm thấy may mắn vì không có mấy thứ như Đồ Tể, Barbie, Huyền Khôi… So với những cái đó thì đám xác sống bị nhiễm vi-rút đột biến này giống như đồ bỏ vậy.”

Những người khác không nói gì, đều cảm thấy thằng nhóc này chơi CS đến tẩu hỏa nhập ma rồi.

Trần Hi và cả nhà của Trương Linh gác xe dưới lầu, còn Dương Vũ Phong dẫn theo gia đình Trần Nhuế lên lầu chuyển đồ. Dương Vũ Phong đi vào hành lang trước, Trần Nhuế hùng hục theo sau.

“Anh Phong, khi nào rảnh rỗi thì dạy em mấy chiêu để chém xác sống nha, đợi lát nữa có xác sống thì để em luyện tập.”

Ba mẹ Trần Nhuế nhìn thằng nhóc này không có chút sợ hãi, ngược lại còn rất hăng hái thì tâm trạng của hai người có hơi phức tạp.

Bên phía Trần Hi, cậu đang cau mày nhìn Trương Linh nôn khan, ba mẹ Trương Linh cũng lo lắng nhìn cô ấy.

“Tốt nhất em nên nhanh chóng thích ứng, nếu không thế này sẽ rất khó sinh tồn.”

“Em sẽ cố gắng hết sức.” Trương Linh yếu ớt đáp.

“Xác sống đột biến lần thứ nhất đã đến, mỗi người phụ trách một con, đánh thẳng vào đầu bọn nó là được, lực không đủ thì đánh thêm vài lần nữa.” Trần Hi rút kiếm nhìn năm con xác sống đang tập tễnh đi tới bên này, chuẩn bị đánh quái, xem ra cậu bị Trần Nhuế lây nhiễm rồi.

Trương Linh nhìn quái vật xác sống xấu xí đi tới trước mặt, tay cầm gậy bóng chày run rẩy không ngừng. Sắc mặt mẹ cô ấy cũng tái nhợt, đổ mồ hôi đầy đầu. Tình trạng của ba cô ấy khá hơn chút.

Xác sống càng ngày càng gần bọn họ, chỉ lát nữa là nó sẽ nhào tới. Cả nhà Trương Linh cố lấy dũng khí xông lên, đập mạnh vào đầu xác sống mà không hề có kế hoạch gì. Xác sống bắt được mu bàn tay Trương Linh nhiều lần, may mà có găng tay bảo vệ nên cô ấy mới không bị thương. Nước mắt lưng tròng, nhưng Trương Linh không hề thả lỏng động tác.

Lúc này, Trần Hi đã giải quyết xong hai con xác sống khác, cậu quan sát cả nhà dì nhỏ, chuẩn bị có gì nguy hiểm thì giải cứu kịp thời. Cậu thấy Trương Linh cố nén nước mắt, vẻ mặt sợ hãi nhưng không ngừng nện cây gậy trong tay lên đầu xác sống, cảm thấy cô ấy cũng không phải hết thuốc chữa.

Dượng cậu giải quyết xác sống nhanh nhất, vội vàng đi giúp vợ và con. Không bao lâu, ba con xác sống đã bị gõ chết.

“Lần sau lúc mọi người tấn công xác sống, đừng gõ vào chỗ xương của tụi nó, phải đánh bộ phận ót và trên cổ, đó là chỗ nối tiếp não và xương sống, là nơi yếu nhất.” Trần Hi cầm bàn tay dính đầy mảnh vụn xương của Trương Linh, sau đó cầm gậy bóng chày dính máu và thịt, vung vào đầu con xác sống vừa đi tới, thoáng cái, con xác sống đó đã ngoẻo.

“Sao anh không nói sớm. Anh họ, anh lợi hại như vậy từ lúc nào thế?” Bây giờ, Trương Linh đã bình tĩnh lại, từ từ thích ứng.

“Tiểu Hi, con thật sự đã luyện tập nhỉ!” Trương Hoa, ba của Trương Linh hỏi.

“Đúng vậy, là sở thích cá nhân ạ. Lại có xác sống đến rồi, mọi người chuẩn bị.” Trần Hi trả cây gậy bóng chày cho Trương Linh, bày thế trận sẵn sàng đón địch.

Linh cảm của cậu cho thấy lần này có thể hơi phiền toái.