Người giám định vẫn luôn ở bên cạnh lấy ra miếng đệm lông dài màu trắng đặt lên bàn. Dì ba đeo găng tay trắng vào mới cầm ngọc trường thọ lên, nhẹ nhàng lau một cái lên đệm, đặt nó trên tay rồi quan sát, sau đó đưa ngọc trường thọ cho người giám định cũng đã đeo găng tay xong. Người giám định kia quan sát một lát rồi gật đầu với dì ba, cuối cùng cẩn thận đặt ngọc trường thọ vào lại trong hộp.
Sau đó dì ba nói với Trần Hi: “Tiểu Hi, dì nghĩ con cũng biết, lần trước ngọc trường thọ kia của con có giá năm mươi triệu, dì cũng không muốn lừa con. Thật ra thì trong ngành này của tụi dì, đồ càng tốt thì người kinh doanh ngọc càng khó suy đoán chúng sẽ được bán ra với giá bao nhiêu. Ngọc là một món đồ gắn liền với duyên phận, nếu có một món đồ nào đó do duyên phận mà lọt vào mắt con thì con sẽ muốn mua nó bằng bất cứ giá nào, như vậy giá trị của ngọc cũng sẽ tăng lên, bằng không thì cũng không bán được. Cho nên lần này dì chỉ có thể cho con nhiều nhất ba trăm nghìn tệ.
Trần Hi suy nghĩ một chút, cậu và Dương Vũ Phong đều không phải là người trong nghề, nếu hai người đi tìm người không quen biết, có lẽ người ta chỉ bỏ ra mấy trăm nghìn cho họ.
“Dì ba, con tin dì. Dù sao thì dì cũng là người thân của con, chắc chắn sẽ không lừa gạt con. Nhưng dì ba, dì có thể trực tiếp chuyển tiền cho con không? Con thật sự đang cần tiền gấp.” Trần Hi bày tỏ sự tín nhiệm đối với dì ba, cậu đúng là đang rất cần tiền.
“Không thành vấn đề.” Hiệu suất làm việc của dì ba cực kì cao, vừa cười híp mắt đã lập tức xong xuôi. Trần Hi và Dương Vũ Phong lại đưa cho dì ba thêm hai chai rượu vang đỏ Bordeaux được lấy ra từ trong không gian. Sau khi từ chối lời mời ở lại nhiệt tình của dì ba thì hai người lái xe rời đi.
Trần Hi và Dương Vũ Phong đến khách sạn trước, đỗ xe ở bãi đậu xe của khách sạn rồi thuê một chiếc xe bán tải để vào thành phố. Sau đó, cả hai chạy đến chợ bán sỉ chăn ga gối nệm và quần áo cách bọn họ khá gần.
Buổi trưa, hai người ăn một tô mì Dan Dan* ở quán ăn nhỏ gần chợ rồi mới vào chợ. Cả hai tìm cửa hàng lớn nhất có thể sử dụng thẻ tín dụng, mua rất nhiều đồ dùng bao gồm các loại mền, nệm phù hợp với mọi mùa đến nỗi chất đầy một xe. Sau khi ông chủ cho người chất hàng lên xe dùm Trần Hi và Dương Vũ Phong xong thì hai người lái xe đến chợ bán sỉ quần áo nằm ở kế bên. Trần Hi cất đồ trong thùng xe vào không gian để tiếp tục bắt đầu chất quần áo, giày, vớ các loại.
(*)mì Dan Dan: một trong những món ăn đường phố Tứ Xuyên nổi tiếng nhất.
Bằng cách đó, họ lại chuyển chiến trường đến tỉnh thành để mua trái cây khô và nhu yếu phẩm, đến chợ bán thuốc Đông y, tiệm điện tử, cửa hàng bán vật dụng ngoài trời và các sạp khác. Bọn họ mua mỗi thứ ở mỗi chỗ nên đồ đạc khá đa dạng, số lượng cũng được kiểm soát và sẽ không mua quá nhiều. Bởi vì ở mỗi huyện và tỉnh thành đều sẽ có thương gia đến lấy hàng theo lô với số lượng lớn, cho nên cách mua hàng của bọn họ sẽ không quá nổi bật ở các chợ đầu mối.
Sau khi đi một vòng chợ lớn xong, hai người lại đi mua nhiều loại cây, rau củ, hạt giống thảo dược, còn đến vườn ươm để mua rất nhiều hạt giống cây ăn quả đã được chiết cành.
Làm xong mấy việc này, hai người mua một tấm bản đồ, lái xe đi mấy nhà thuốc ở trong tỉnh để mua thật nhiều thuốc men. Nếu không phải việc thu mua thuốc cần phải có giấy phép kinh doanh và các loại giấy tờ khác thì hai người đã đi đến tiệm bán sỉ thuốc từ lâu rồi.
Bọn họ còn cần phải mua một số loại quần áo chống rách và trang thiết bị bảo vệ. Cuối cùng hai người ghé tiệm 4S nạp rút tiền mua một chiếc xe RV* sang trọng cỡ lớn hiệu Ford F530, một chiếc Mercedes Benz Sprinter rồi lên đường về nhà.
(*)Xe RV: đạng xe du lịch di chuyển có nội thất bên trong.
Tuy phải gấp rút làm đồng thời nhiều việc nhưng suy cho cùng cũng phải thực hiện từng bước, cho nên trong lúc Trần Hi và Dương Vũ Phong đi mua đồ dự trữ thì một bên khác, ba mẹ Trần mua ba căn biệt thự được trang trí đẹp đẽ ở vùng ngoại ô. Bố cục của ba căn biệt thự đều giống nhau, tầng một là phòng khách, nhà vệ sinh, phòng bếp, phòng ăn, một phòng ngủ chính và hai phòng ngủ dành cho khách. Tầng hai có một phòng ngủ chính, một phòng sách, hai phòng ngủ dành cho khách và một nhà vệ sinh. Tầng ba là phòng giặt đồ và sân thượng.
Ba mẹ Trần Hi thuê người xây tường cao xung quanh biệt thự, còn lắp thêm cổng sắt lớn thật dày. Để đẩy nhanh tiến độ, ba mẹ Trần Hi đã thương lượng với chủ thầu là sẽ trả thêm tiền lương, bảo họ tìm thêm mấy công nhân nữa hòng tăng hiệu suất để gấp rút hoàn thành.
Ba mẹ Trần còn có nhiệm vụ khác là chăm sóc Bảo Bảo, sử dụng linh dược mà Trần Hi để lại trong không gian để điều dưỡng cơ thể của Bảo Bảo.
Ba mẹ Trần Hi cũng lắp đặt cáp quang mới dạng mười mét theo yêu cầu của Trần Hi, chờ hai người Trần Hi và Dương Vũ Phong trở về là có thể tải một lượng lớn trò chơi, sách, phim truyền hình và các loại tài liệu trên mạng vào máy vi tính cùng lúc.
Trần Hi vừa đến nhà mới thì lập tức sắp xếp sơ qua những đồ dùng cần thiết cho căn biệt thự. Cậu biến phòng ngủ dành cho khách ở tầng một thành phòng máy tính, lắp tám cái máy, trực tiếp tải các loại dữ liệu từ trên mạng xuống ổ cứng di động trong vòng hai mươi bốn tiếng. Còn Dương Vũ Phong thì phụ trách sắp xếp lại vật tư trong không gian, trồng hạt giống cây ăn quả ở sau núi.
Cuối cùng, bức tường bên ngoài nhà mới đã được sơn xong, sau khi hoàn thành việc dọn nhà. Nhà họ Trần lấy danh nghĩa chúc mừng tân gia để thuê bàn ghế chén đũa các thứ, đãi mười bàn tiệc tại nhà, rủ người thân và bạn bè tốt đến nhà ăn cơm, còn nói việc này là theo phong tục ở nông thôn. Thức ăn trong bữa tiệc đều được lấy từ trong không gian ra, cả chủ và khách đều vui vẻ ăn một bữa ngon lành. Còn đối với những người không đến được, nhà họ Trần cũng không còn cách nào khác, bọn họ đã cố gắng hết sức rồi, những người không đến thì chỉ còn cách dựa vào số mệnh mà thôi.