Cầm Tay Nhau Đi Qua Tận Thế

Chương 19: Chuẩn bị (1)

Ngày 9 tháng 12 năm 2012, năm người trong nhà họ Trần trở về nhà sau chuyến đi cắm trại, buổi tối chờ đến khi Bảo Bảo ngủ xong thì mở một cuộc họp gia đình.

“Có chuyện gì xảy ra với các con vậy?” Mẹ Trần thấy sắc mặt Trần Hi và Dương Vũ Phong có gì đó không đúng, hơn nữa từ sáng đến giờ trông Trần Hi có vẻ không vui, bà lờ mờ suy đoán hình như hai đứa có mâu thuẫn gì đó.

“Mẹ, chuyện là vầy…” Vũ Phong nhìn Trần Hi một chút, thay Trần Hi kể lại mọi chuyện lần nữa.

“Cho nên con và Trần Hi đều cảm thấy sắp tới có lẽ sẽ xảy ra một thảm họa lớn, hơn nữa rất có thể chúng ta sẽ bước vào thời kỳ đấu tranh sinh tồn giống như game Resident Evil vậy.”

“Bé Hi, chuyện mà Tiểu Phong nói có phải là sự thật không?” Mẹ Trần không dám tin vào tai mình, bà nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trần Hi đang dựa vào ngực Dương Vũ Phong.

“Ba mẹ, chuyện Vũ Phong nói là thật, rất có thể sắp tới sẽ xảy ra.” Trần Hi nhìn ba mẹ với vẻ mặt đầy đau khổ, khó khăn lắm cả nhà mới hòa thuận mỹ mãn ở bên nhau, ai biết được rằng lại có thể sẽ phải đối mặt với thảm họa lớn nhất lịch sử nhân loại như thế chứ.

“Bé Hi, có cách nào để tránh được không?” Vẻ mặt ba Trần nghiêm trọng.

“Con không biết, con không có khả năng ngăn cản những chuyện sẽ xảy ra đó, con cũng không biết làm sao để không bị lây nhiễm vi-rút, có lẽ người có khả năng miễn dịch mạnh sẽ tránh được việc bị lây nhiễm. Tu vi của con quá yếu, cái gì con cũng không biết, con rất sợ mọi người cũng sẽ bị lây nhiễm.” Trần Hi đau đớn vô cùng, cậu rất sợ người thân của cậu sẽ biến thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ đó. Cậu sợ cuộc sống hạnh phúc mà cậu không dễ dàng gì mới có được sẽ vỡ tan.

“Tiểu Hi, anh thấy em lo lắng quá nên thành ra rối loạn. Em quên rồi sao? Bây giờ chúng ta đều là người tu chân, sẽ không dễ dàng bị lây nhiễm như vậy. Hiện tại chúng ta nên tranh thủ thời gian để tu luyện, đến lúc đó sẽ được an toàn hơn một chút.” Dương Vũ Phong nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Trần Hi, sưởi ấm cho cậu.

“Vũ Phong nói không sai, nhưng còn biện pháp nào có thể giúp đỡ người khác không?” Ba Trần đang tính toán xem có cách nào khả thi không.

“Trong không gian còn rất nhiều linh dược có thể thay đổi thể chất của con người. Nhưng nếu làm quá rõ ràng, con sợ tai họa còn chưa đến, tự chúng ta đã tạo ra thảm họa cho con người trước rồi.” Trần Hi là một đứa trẻ lớn lên dưới lá cờ đỏ, nghĩ đến tình cảnh bi thảm trong tương lai, cậu có hơi do dự.

“Mặc dù trong không gian có rất nhiều linh dược, nhưng con sẽ không bao giờ đồng ý mạo hiểm để lộ không gian khiến Tiểu Hi gặp nguy hiểm.” Dương Vũ Phong không muốn vì giúp đỡ người khác mà làm hại người nhà của anh.

“Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?” Mẹ Trần lo lắng nói.

“Con có một cách, nhưng không biết liệu nó có khả thi hay không.” Trần Hi suy nghĩ một chốc rồi nói tiếp: “Con ép linh dược thành nước, chờ đến tối con và Vũ Phong sẽ lặng lẽ lẻn vào nhà máy nước, đổ vào trong hệ thống cung cấp nước, có lẽ sẽ có tác dụng nhỉ? Với tu vi của con và Vũ Phong hiện giờ thì người khác rất khó phát hiện ra được.”

“Làm như vậy có được không? Bây giờ còn có bao nhiêu người uống nước máy nữa chứ?” Mẹ Trần có chút lo lắng, bây giờ chất lượng nước máy càng ngày càng kém, hầu hết mọi người đều uống nước đóng bình cả rồi.

“Chắc là có thể được, dù sao cũng phải dùng đến nó để nấu cơm mà. Thêm nữa, không phải gần đây thành phố có một dự án đô thị, toàn thành phố lắp đặt máy lọc nước uống trực tiếp sao? Cũng đã có nhiều người uống nước từ máy lọc nước rồi, đặc biệt là mấy máy lọc nước uống trực tiếp ở cửa khu dân cư, chiều tối rồi mà vẫn còn nhiều người mang bình, mang thùng đến đứng xếp hàng lấy nước đấy.” Ba Trần suy xét một hồi cảm thấy có thể sẽ được.

“Sau này khi thảm họa lớn đó ập đến chắc chắn sẽ thiếu vật tư, chúng ta còn phải đi thu gom một ít vật tư còn thiếu trong không gian nữa.” Dương Vũ Phong nghĩ đến một số đồ dự trữ còn thiếu trong không gian.

“Ngoài ra phải thêm sách và tài liệu nữa, những thứ này cũng là đồ quan trọng. Đúng rồi, còn có phim hoạt hình mà Bảo Bảo thích nữa.” Trần Hi nhớ đến Bảo Bảo thích nhất là xem phim hoạt hình, hơn nữa bé con còn nhỏ, nếu không có sách vở thì việc giáo dục sẽ là một vấn đề.

Cả nhà bàn bạc suốt đêm, đưa ra phương án, phân công nhiệm vụ. Ngày hôm sau thì bắt đầu hành động.

Trần Hi và Dương Vũ Phong đi tỉnh thành, đầu tiên bọn họ đến tiệm trang sức mà lần trước đã thu ngọc trường thọ của Trần Hi. Nhà giám định trang sức mà Trần Hi đã từng gặp khi đến vào lúc trước nhiệt tình chào đón cậu.

“Đã lâu không gặp, sao lâu rồi cậu không ghé qua tiệm vậy?” Anh ta dẫn Trần Hi đến phòng dành cho khách quý, pha cho bọn họ một ấm trà Phổ Nhĩ.

“Không phải đã đến rồi sao, dì ba của tôi có ở đây không?” Trần Hi và Dương Vũ Phong ngồi xuống, nâng tách trà lên rồi hỏi. Dì ba mà cậu nói là con gái của người chồng thứ hai mà bà cô bên nội Trần Hi lấy, thực tế thì không có quan hệ máu mủ nào với Trần Hi.

“Bà ấy đang đón tiếp khách quý ở phòng bên cạnh, ngài chờ một chút, để tôi đi nói với bà ấy.”

“Được.” Trần Hi vốn dĩ không muốn quấy rầy người khác thảo luận công việc nhưng nghĩ đến hai người vẫn còn nhiều chuyện cần phải làm nên đồng ý ngay. Dương Vũ Phong vẫn không lên tiếng, ngồi yên lặng uống trà bên cạnh Trần Hi.

Người giám định đi sang phòng bên báo cho dì ba của cậu. Không lâu sau, dì ba của Trần Hi bước vào. Bà ấy tầm bốn mươi tuổi, dáng người khá đầy đặn, trang điểm nhạt, mặc một bộ sườn xám ngắn màu xanh lá, toàn thân toát lên vẻ cao quý và khí chất của phụ nữ trưởng thành.

“Tiểu Hi đến rồi à, có phải con đem đồ tốt gì đến không?” Dì ba mỉm cười rồi hỏi.

“Dì ba, lần này dì giúp con một chút được không? Con muốn làm ăn lớn nhưng không có đủ tiền, muốn nhờ dì giúp con bán ít đồ.” Trần Hi đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ý định của bản thân.

Dì ba nghe thấy lời Trần Hi nói, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn nữa. Phải biết rằng, lần trước đồ của Trần Hi đã giúp bà ấy kiếm được ba mươi triệu tệ lận đó.

“Vậy lần này Tiểu Hi muốn bán gì?”

“Thật ra con vẫn còn một đôi ngọc trường thọ giống với cái mà con đã bán lần trước, được chạm khắc từ cùng một khối ngọc. Trước kia, vốn dĩ con không muốn bán nó, nếu không phải không còn cách nào khác, con cũng không muốn bán nó đi đâu.” Trần Hi nói với vẻ mặt bất lực không thôi nhưng cậu như vậy cũng không hoàn toàn là diễn, ngọc trường thọ này đúng là dùng một cái sẽ mất đi một cái nên cậu có hơi đau lòng. Trần Hi nói xong thì nháy mắt với Dương Vũ Phong, Dương Vũ Phong hiểu ý, lấy một hộp trang sức cao cấp đựng ngọc trường thọ từ trong ba lô ra. Lần này Trần Hi không trực tiếp lấy ngọc trường thọ ra như lần trước mà cậu cố ý mua một cái hộp để bỏ vào.