Cầm Tay Nhau Đi Qua Tận Thế

Chương 18: Điềm báo (2)

Hôm đó là một ngày đẹp, trời trong nắng ấm, mặc dù miền Bắc đã có tuyết rơi dày đặc cả rồi nhưng bốn mùa ở đây vẫn đẹp như xuân. Thời tiết của thành phố nhỏ không có sự thay đổi theo mùa quá rõ ràng nhưng vẫn có nắng và không quá lạnh, rất thích hợp cho chuyến du lịch mùa đông. Cả nhà Trần Hi đến một câu lạc bộ hoạt động ngoài trời ở thành phố K rồi cùng thành viên câu lạc bộ lái xe đến hồ Linh Thảo cắm trại. Thời gian đi xe từ thành phố K tới hồ Linh Thảo mất một tiếng rưỡi, diện tích mặt hồ Linh Thảo rộng hơn tám trăm hai mươi mét vuông, xung quanh hồ chỉ có một bãi cỏ bằng phẳng, phần còn lại của nơi này là những cây cổ thụ cao chọc trời, cành lá xòe ra như những cây dù, làm cho khu vực xung quanh đây trở thành một nơi tuyệt vời để cắm trại.

Khi đến nơi, đầu tiên mọi người sẽ dựng lều trên bãi cỏ. Dành ra một buổi sáng để sắp xếp xong chỗ ở của bản thân sau đó nghỉ ngơi một chút. Buổi trưa ăn cơm nấu với giăm bông và khoai tây, buổi chiều thì hoạt động tự do, buổi tối ăn đồ nướng BBQ. Sáng sớm hôm sau ăn sáng tự túc, buổi trưa trở về, lúc đi được nửa đường thì ghé vào một thôn làng ăn cơm nhà nông, buổi chiều thì ai về nhà nấy.

Dương Vũ Phong đỗ xe rồi lấy đồ đạc đã được chuẩn bị từ trước xuống. Bảo Bảo vừa rời khỏi xe thì cực kì vui mừng, nhảy cẫng lên chạy về phía bờ hồ. Ba mẹ Trần vội vàng đuổi theo trông chừng Bảo Bảo. Đôi chồng chồng Trần Hi thì phụ trách sửa sang lại lều trại, gia đình Trần Hi mang theo hai chiếc lều đủ cho ba đến bốn người ở, một cái được chuẩn bị cho ba mẹ Trần ngủ vào buổi tối, một cái cho Dương Vũ Phong, Trần Hi và Bảo Bảo.

Trần Hi cùng Dương Vũ Phong dựng lều rồi mang bàn ghế gấp đơn giản sử dụng ngoài trời ra, xong xuôi thì ba mẹ Trần và Bảo Bảo cũng trở lại. Trần Hi bảo mọi người ngồi xuống ghế, mang nước và trà ra cho họ giải khát.

Bữa trưa được thành viên câu lạc bộ chuẩn bị, sau khi ăn trưa đơn giản, năm người nhà họ Trần mang cần câu, ghế và một túi đồ ăn vặt thật lớn, trái cây, nước uống ra bờ hồ câu cá. Thật ra thì người thật sự câu cá chỉ có ba mẹ Trần, còn Trần Hi và Dương Vũ Phong bị Bảo Bảo làm phiền đến nỗi không thể bình tĩnh câu cá. Trần Hi chạy ra xe cầm lấy chiếc bè cao su bơm hơi và bơm phòng cho nó. Một nhà ba người chèo thuyền trên hồ, nhóc con vui vẻ cứ cười khúc khích không ngừng.

Buổi tối Bảo Bảo đòi ngủ chung với ông bà nội, hai ông bà vui vẻ bế cháu trai ngoan đi ngủ. Dù sao thì cũng chưa chuẩn bị túi ngủ cho Bảo Bảo, túi ngủ của bọn họ đều có thể ghép lại với nhau nên chỉ cần đặt Bảo Bảo ở giữa là được.

Đã lâu rồi Trần Hi không có hẹn với mấy anh trai xác sống, vậy mà tối nay cậu lại mơ thấy bản thân bị xác sống rượt đuổi, cậu muốn sử dụng phép thuật nhưng lại không được. Vì thế cậu chỉ có thể cầm con dao cắt dưa hấu tìm kiếm lối thoát giữa rừng xác sống. Tuy nhiên lần này cậu không nhìn thấy vài xác sống rải rác nữa, mà là một bầy xác sống nhiều vô tận, dày đặc chằng chịt bao vây cậu. Trong cái thế giới không có người sống này, bầu trời xám xịt u ám, khắp nơi đều là nhà cửa đổ nát, hoàn toàn là một cảnh tượng tang hoang im lìm và vắng vẻ. Trần Hi tuyệt vọng vô cùng, cậu dần dần kiệt sức, bị nhấn chìm trong đám xác sống.

“Tiểu Hi, tỉnh lại nào. Tiểu Hi, tỉnh lại.” Ban đêm, Dương Vũ Phong nghe được tiếng rêи ɾỉ đau đớn của Trần Hi nên giật mình tỉnh dậy. Anh nhìn sắc mặt tái nhợt của Trần Hi, trên trán còn lấm tấm từng giọt mồ hôi li ti giống như đang mơ thấy ác mộng vậy. Dương Vũ Phong khẽ gọi Trần Hi, đưa tay lay cậu tỉnh.

Trần Hi nghe được giọng nói của Dương Vũ Phong thì hoàn hồn tỉnh dậy, nhào vào l*иg ngực Dương Vũ Phong. Trần Hi run rẩy kịch liệt, cái cảm giác chỉ có bản thân mình là người duy nhất trên thế giới cộng thêm cảm giác bị xác sống ăn thịt quá chân thật, chân thật hơn bao giờ hết khiến người ta vô cùng tuyệt vọng.

“Tiểu Hi đừng sợ, có anh ở đây rồi.” Dương Vũ Phong ôm chặt Trần Hi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng của cậu để an ủi.

“Vũ Phong, anh có tin vào ngày tận thế không? Hình như tận thế sắp đến rồi.” Một lúc lâu, giọng nói nghèn nghẹn yết ớt của Trần Hi vang lên từ trong lòng Dương Vũ Phong.

Dương Vũ Phong nghe lời nói của Trần Hi xong thì vô cùng kinh sợ: “Em thấy tin tức có người ăn thịt người trên mạng, từ hôm đó trở đi, cơn ác mộng bắt đầu xuất hiện rồi lặp đi lặp lại …” Trần Hi kể lại cảnh tượng trong mộng cho Dương Vũ Phong nghe.

“Cho đến khi anh tới nhà em, ngày đầu có lẽ do khá mệt nên không mơ thấy.” Dường như Trần Hi nhớ đến cái gì đó, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng lên.

“Sau đó không gian nhận anh làm chủ, em bị lùi về giai đoạn cuối của trúc cơ nên mới không mơ thấy ác mộng. Lúc đầu em cứ nghĩ là do xem quá nhiều phim sinh tồn, lại nhìn thấy hình ảnh đó trên mạng nên mới gặp ác mộng. Nhưng hiện tại em đã khôi phục lại cảnh giới trước đây mà vẫn bắt đầu mơ thấy giấc mơ đó, thậm chí nó còn chân thật hơn trước kia nữa. Em đoán rằng ngày tận thế thực sự sắp đến. Đúng rồi, trong giấc mơ dường như có ai đó nói cái gì mà: Tai họa lớn đang đến gần, tam giới đều đóng kín, sinh mệnh không được an yên, chết không vào luân hồi.” Trần Hi ôm chặt lấy Dương Vũ Phong, muốn tìm kiếm cảm giác an toàn trên người anh.

“Tiểu Hi, đừng sợ, không phải còn có anh đây sao? Anh nhất định sẽ bảo vệ em và mọi người trong nhà.” Dương Vũ Phong an ủi người yêu đang bất an trong lòng hết lần này đến lần khác.