Cầm Tay Nhau Đi Qua Tận Thế

Chương 17: Điềm báo (1)

Ngày 3 tháng 12 năm 2012, Dương Vũ Phong đi làm như thường lệ, anh vừa đến đồn cảnh sát thì được cục phó Khang quản lý đại đội bảo vệ trị an mời vào phòng làm việc uống trà.

“Tiểu Dương à, thành phố nhận được đơn tố cáo cậu tham ô nhận hối lộ. Người trong cục quyết định đình chỉ cậu để điều tra.”

“Vì sao?” Dương Vũ Phong bình tĩnh hỏi.

“Không phải đã nói rồi sao, có người tố cáo cậu.” Cục phó Khang ngập ngừng, dường như còn muốn nói gì đó.

“Cục phó Khang, tôi biết chắc chắn còn có nguyên nhân khác, anh cứ nói thẳng đi.” Dương Vũ Phong cũng không ngu, anh đã lờ mờ đoán ra được chút chuyện.

“Ban đầu vị trí giáo viên hướng dẫn này là dành cho em trai họ của một vị lãnh đạo được thăng chức trong thành phố. Nhưng sở tỉnh lại trực tiếp bổ nhiệm, điều động cậu đến dẫn tới có một số người bất mãn. Ngày đầu tiên cậu đến báo danh đã lái chiếc xe sáu, bảy trăm nghìn thành ra càng khiến nhiều đồng chí cảm thấy cậu có vấn đề hơn. Sau đó thấy cậu dường như không có gia thế gì nên mượn cơ hội lần này cách chức cậu.” Cục phó Khang nói vài câu ẩn ý, cuối cùng anh ta chân thành nói: “Xin lỗi Tiểu Dương, tôi không phải là một người lãnh đạo tốt. Nhưng với tư cách là người từng trải, tôi khuyên cậu một câu, mặc dù cậu rất có năng lực nhưng đôi lúc làm người phải khiêm tốn một chút. Cậu về đi, cũng đừng làm ẫm ĩ chuyện này lên, bàn giao công việc xong thi coi như cậu chính thức được nghỉ phép. Sau khi sự việc này kết thúc cậu vẫn có thể quay lại, nhưng lúc đó chỉ có thể làm một cảnh sát bình thường mà thôi.” Cục phó Khang cũng cảm thấy tiếc cho cậu cấp dưới có năng lực này, nhưng chỉ cần có thể trở lại là vẫn còn cơ hội.

“Tôi hiểu rồi.” Dương Vũ Phong bình tĩnh chấp nhận, loại chuyện này rất bình thường. Bây giờ anh chỉ nghĩ, từ khi bắt đầu đi làm đến nay anh cực kỳ bận rộn. Lúc thì phụ huynh của một học sinh tự sát đến gây rối, tuyên bố sẽ tìm người gϊếŧ bạn học của con trai để nó xuống dưới đó cùng với con mình, khiến cho bọn họ phải thường xuyên ở trong tư thế sẵn sàng, chỉ cần đối phương có bất kỳ động tĩnh gì thì lập tức hành động. Còn không thì tối nào cũng phải đi kiểm tra bên ngoài công viên giải trí đang cải tạo lại. Lúc khác nữa thì có mấy nông dân cảm thấy tiền bồi thường đất đai bị chiếm dụng quá ít nên kéo đến gây sự tập thể. Tóm lại là thời gian nghỉ ngơi của anh ít đến đáng thương, ngay cả Trần Hi gần đây cũng than phiền nói anh còn bận rộn hơn cả lãnh đạo quốc gia. Dương Vũ Phong vẫn nhớ Trần Hi từng nói muốn đi cắm trại, vậy thì nhân cơ hội lần này đi cắm trại với cả nhà cũng tốt.

Dương Vũ Phong bàn giao công việc xong, về đến nhà thì kể lại chuyện ngày hôm nay, còn vạch ra kế hoạch cắm trại sắp tới cho cả nhà nghe.

“Vũ Phong, thật xin lỗi, là do em bảo anh mua chiếc Land Rover đó.” Trần Hi cảm thấy mình cũng phải chịu một phần trách nhiệm trong chuyện này.

“Tiểu Hi, chuyện này không liên quan đến em, đây chỉ là cái cớ thôi, cho dù không có chiếc xe đó thì người đã có mục đích cũng sẽ tìm lý do khác thôi.” Dương Vũ Phong cảm thấy chuyện này hoàn toàn không liên quan đến Tiểu Hi.

“Tiểu Phong à, bây giờ xã hội là như vậy đó, con cũng đừng để trong lòng.” Mẹ Trần an ủi Dương Vũ Phong. Khoảng thời gian sống chung này, Dương Vũ Phong đã thành công vượt qua thời gian thử việc, chuyển thành chính thức dưới sự cho phép của ba mẹ Trần.

“Mẹ, con không để ý đâu, vừa hay có thời gian ở bên Tiểu Hi.”

“Con cũng đừng chiều theo bé Hi quá, đứa nhỏ này bị ba mẹ cưng chiều đến sinh hư rồi, đôi lúc thằng bé rất tùy hứng.” Bây giờ mẹ Trần đã trở thành một người mẹ vợ càng ngày càng yêu thích con rể.

“Vậy sau này con có dự định gì không?” Ba Trần hỏi.

“Đợi lệnh đình chỉ được hủy bỏ thì quay về bắt đầu lại, thất bại ở đâu thì đứng lên ở đó.” Dương Vũ Phong rất kính trọng cựu chiến sĩ trở về từ chiến trường là ba Trần, ông là một người biết nhìn xa trông rộng, chính trực, đồng thời cũng là một người ba tốt. Cả hai đều là người đã từng đi lính nên bình thường có rất nhiều tiếng nói chung, hiện tại bọn họ càng ngày càng giống ba con ruột hơn.

“Ừ, không tệ, con quả thực là một đứa trẻ trưởng thành chững chạc.” Ba Trần rất tán thưởng cách làm của Dương Vũ Phong. Tuổi trẻ gặp phải thất bại là điều bình thường, nhưng gặp thất bại mà không mãi than phiền thì rất hiếm. Dương Vũ Phong chọn chấp nhận chịu đựng, chờ cơ hội đến, tương lai nhất định sẽ phát huy được tài năng. Ngày nay rất ít người có thể làm được như vậy, đa số người trẻ tuổi gặp phải chuyện này chắc chắn sẽ cãi lộn ầm ĩ, mất kiểm soát làm cho mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa, cũng có khi sẽ tức giận bỏ cuộc, hoặc là nhiều trường hợp xốc nổi khác. Ba Trần rất vui vì con trai ông có thể tìm được một chàng trai trẻ xuất sắc như vậy, càng nghĩ thì trong lòng ông càng yên tâm nhẹ nhõm.

“Chậc… Hay là tìm cơ hội xử lý bọn họ đi.” Trần Hi nhỏ giọng nói, tật xấu thù dai lại trỗi dậy rồi.

“Con thì biết cái gì, bỏ mấy cái suy nghĩ đó của con đi, đừng gây phiền phức cho Vũ Phong nữa.” Ba Trần nghe được Trần Hi lẩm bẩm thì lập tức trừng mắt nhìn cậu, ông còn không hiểu tính cách của con trai ông sao.

“Không nói chuyện này nữa, chúng ta bàn xem nên đi đâu cắm trại đi. Tiểu Hi, không phải em luôn muốn đi cắm trại sao?”

Dương Vũ Phong vội vàng giải vây cho vợ anh, thế là cả nhà lại vui vẻ bàn chuyện sẽ đi cắm trại ở đâu.