Cầm Tay Nhau Đi Qua Tận Thế

Chương 16: Sự bao dung của ba mẹ (2)

Trần Hi và Dương Vũ Phong kích động đến nỗi đồng thanh nói. Một khi ba mẹ Trần đã mềm lòng rồi thì anh và cậu có niềm tin rằng nhất định sẽ cố gắng để ba mẹ thừa nhận tình cảm mà cả hai dành cho nhau. Như vậy giờ đây, ánh mắt của người ngoài chỉ còn là gió thoảng mây trôi.

“Chờ một chút, bé Hi à, nhất định phải là cậu ấy thật sao? Để mẹ giới thiệu cho con mấy cô gái ưu tú khác, chắc chắn sẽ tốt hơn cậu ấy nhiều.” Mẹ Trần vẫn chưa từ bỏ ý định, bà muốn giãy giụa lần cuối.

“Con xin lỗi mẹ, con làm mẹ thất vọng rồi.” Nhìn ánh mắt đau lòng của mẹ Trần, Trần Hi áy náy cúi đầu.

“Hầy, đây chính là số mệnh rồi, tại sao một đứa nhỏ ngoan như con khi lớn lên lại có tính hướng sai lệch như vậy chứ. Đã thế thì mẹ cũng không ý kiến nữa.”

“Bà nội, bà không thích cha sao? Vậy có phải bà nội cũng không thích Bảo Bảo không?” Bảo Bảo vẫn luôn yên tĩnh dòm đông ngó tây, quay sang nhìn xem mẹ Trần có khóc hay không.

“Bảo Bảo ngoan nhất, bà nội rất thích Bảo Bảo.” Mẹ Trần vô cùng thích con nít, đặt biệt là không thể chống cự nổi một Bảo Bảo đáng yêu, thông minh và ngoan ngoãn như vậy. Xem ra cái tính thích trẻ con của Trần Hi là được di truyền từ mẹ.

“Vậy còn cha thì sao?” Bé con không nghe theo lời an ủi của mẹ Trần mà iếp tục hỏi.

“Cha của con có ba thích rồi .” Bà nội Trần bực mình nói, bà vẫn rất để ý chuyện con trai dẫn về một “chàng dâu” cho bà.

“Bảo Bảo cũng thích cha lắm, Bảo Bảo còn thích ba và ông bà nữa. Nhưng tại sao ba thích cha mà bà nội lại không thích cha?” Bé con cực kỳ khó hiểu nhưng trẻ ngoan là khi có thắc mắc thì phải hỏi rõ ràng, Bảo Bảo là một đứa bé ngoan đó.

Mẹ Trần không nói nên lời, bà hoàn toàn bị đánh bại bởi câu hỏi đáng yêu này của Bảo Bảo.

Buổi tối, sau khi Bảo Bảo ngủ say, Trần Hi và Dương Vũ Phong lặng lẽ trốn vào không gian, thủ thỉ trò chuyện.

“Tiểu Hi, ba mẹ của em thật sự rất yêu thương em.” Dương Vũ Phong đã bị xúc động bởi những lời mà ba mẹ Trần Hi nói tối nay. Anh không nghĩ tới ba mẹ Trần Hi có thể vì hạnh phúc của con trai mà nhượng bộ nhiều đến như vậy.

“Tất nhiên rồi, nhưng mà em đã làm cho ba mẹ thất vọng.” Nhớ đến ánh mắt đau buồn của mẹ Trần, Trần Hi có chút cô đơn.

“Không đâu, chỉ cần chúng ta sống tốt, hiếu thuận với ba mẹ, ba mẹ sẽ không đau lòng hay thất vọng nữa. Ba mẹ của em chỉ lo lắng cho em mà thôi.” Dương Vũ Phong ôm Trần Hi an ủi.

“Đúng vậy, ba mẹ yêu quý của em vẫn luôn bao dung em. Vậy nên chúng ta phải hiếu kính với ba mẹ thật nhiều.” Lần đầu tiên Trần Hi sâu sắc cảm nhận được lòng bao dung và tình yêu thương vô điều kiện mà ba mẹ dành trọn cho con cái.

“Còn nữa, nhất định phải dạy bảo Bảo Bảo thật tốt.” Nghĩ đến mấy câu hỏi hôm nay của Bảo Bảo, Trần Hi vừa hứng thú vừa buồn cười, cậu cảm thấy việc giáo dục Bảo Bảo là trách nhiệm nặng nề trải dài cả một chặng đường phía trước.

Những ngày tiếp theo đó của nhà họ Trần có thể gọi là vui vẻ hòa thuận, buổi sáng Trần Hi thường bám giường nên Dương Vũ Phong đảm nhiệm công việc của ba Trần, chính là làm bữa sáng cho cả nhà.

Mỗi ngày, anh đều dậy sớm làm bữa sáng xong thì đánh thức Bảo Bảo, rồi gọi Trần Hi, sau đó chờ ba mẹ Trần thức dậy cùng nhau ăn sáng. Ăn sáng xong, ba mẹ Trần sẽ dẫn Bảo Bảo vào không gian bơi lội, câu cá, cho những con cá cảnh trong ao mà ba Trần yêu thích ăn. Trần Hi và Dương Vũ Phong cùng nhau tu luyện “Ẩn Thần Quyết”. Dương Vũ Phong thuộc ngũ hành hệ kim, vì để có thể thực hiện lời hứa bảo vệ Trần Hi, Dương Vũ Phong đã chọn kiếm thuật làm phương pháp tu luyện chủ yếu, lấy kiếm tiên làm mục tiêu, còn tu luyện pháp khí và thuật ngũ hành là phụ.

Buổi trưa, cả nhà ăn nhẹ trong không gian rồi nghỉ ngơi một lát, sau đó ba mẹ Trần sẽ dẫn Bảo Bảo ra ngoài khoe khoan với bạn cũ. Trần Hi dắt theo Dương Vũ Phong đang rảnh rỗi đi một vòng để anh làm quen với hoàn cảnh xung quanh nhà. Thỉnh thoảng Trần Hi cũng đưa anh đi xử lý việc kinh doanh cùng với cậu.

Buổi tối, Dương Vũ Phong dạy Bảo Bảo viết chữ, còn Trần Hi thì dẫn dắt ba mẹ tu luyện. Chỉ trong vài ngày, Bảo Bảo đã được những người bạn cũ của ba mẹ Trần yêu thích không thôi. Hai ông bà cũng yêu thương Bảo Bảo như cháu trai ruột của bản thân, ngay cả khi Bảo Bảo nghịch ngợm bị Trần Hi và Dương Vũ Phong dạy dỗ cũng bị hai ông bà can ngăn. Bảo Bảo như cá gặp nước trong hội người cao tuổi. Ba mẹ Trần cũng không bài xích người đàn ông tốt yêu thương con trai mình nữa, nhưng không hẳn là hoàn toàn chấp nhận.

Cục công an thành phố cách nhà Trần Hi rất xa, nên Trần Hi và Dương Vũ Phong mua một chiếc Range Rover Evoque 2012 màu trắng. Dương Vũ Phong cảm thấy chiếc xe này có hơi rêu rao nên ban đầu chỉ định mua chiếc CR-V nhưng Trần Hi lại không đồng ý, Trần Hi thích cái xe kia hơn. Cậu cảm thấy vẻ ngoài của nó rất phong cách, rộng rãi rắn chắc, cực kì thích hợp với Dương Vũ Phong. Là một người đàn ông chiều vợ nên cuối cùng Dương Vũ Phong vẫn mua mẫu xe đó. Trần Hi muốn giúp Dương Vũ Phong trả tiền nhưng lại bị Dương Vũ Phong từ chối, cũng may là Dương Vũ Phong đã bán căn nhà ở quê đi, nếu không thì tiền trợ cấp chuyển việc đúng là không đủ. Tiền bồi thường tai nạn lao động của mẹ và tiền tiết kiệm của anh đã đưa cho Dư Phương hết rồi. Dương Vũ Phong đến Cục công an báo danh và được bổ nhiệm làm giáo viên hướng dẫn trong đại đội bảo vệ trị an.