Đến giờ ăn tối, Dương Vũ Phong đã thành công bước vào giai đoạn trúc cơ, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong thì đi ra ngoài. Lần này Dương Vũ Phong tu luyện “Ẩn Thần Quyết” nên cần phải phế bỏ võ công đã từng tập luyện trước đây, quá trình này có hơi đau đớn, thời gian bước vào trúc cơ cũng lâu hơn một chút.
Trần Hi làm cơm tối xong thì gặp Dương Vũ Phong đi ra từ trong không gian. Cậu nhìn ba mẹ Trần, thấy cả hai đều đang chơi với Bảo Bảo không chú ý tới bên này bèn lập tức nhanh tay lẹ mắt kéo Dương Vũ Phong vào phòng bếp, kể lại chuyện xảy ra buổi chiều cho Dương Vũ Phong để anh chuẩn bị tâm lý. Nói xong thì hai người bưng thức ăn lên bàn rồi gọi ba mẹ Trần vào ăn cơm.
“Con giới thiệu với ba mẹ, đây là Dương Vũ Phong.” Trần Hi vừa hồi hộp lo lắng vừa giới thiệu Dương Vũ Phong với ba mẹ. Ba mẹ Trần quan sát người đàn ông đã cướp đi con trai quý báu của hai ngươi từ trên xuống dưới. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng người trước mặt quả thật không chê vào đâu được, vẻ ngoài bắt mắt, đẹp trai lực lưỡng, khí chất cũng không tệ. Hơn nữa đối phương còn là một người mang đến cho người khác cảm giác rất an toàn, rất đáng tin cậy, đặc biệt là cách cậu ấy nhìn con trai của hai người bằng một ánh mắt dịu dàng như muốn kéo đối phương chìm đắm vào trong đó vậy.
“Con chào chú, chào dì.” Dương Vũ Phong chào hỏi ba mẹ Trần. Hai vị phụ huynh gật đầu một cái, vẻ mặt không mặn không nhạt không quan tâm.
“Cha ơi, ôm một cái.” Bảo Bảo trong lòng mẹ Trần cả ngày không gặp được cha, lúc này vừa nhìn thấy cha thì vươn tay nhỏ mũm mĩm ra muốn được cha ôm.
Mẹ Trần bế Bảo Bảo giao cho Dương Vũ Phong, Dương Vũ Phong cười xấu hổ ôm lấy Bảo Bảo.
“Tất cả ngồi xuống ăn cơm đi.” Ba Trần lên tiếng, mọi người ngồi xuống bắt đầu ăn. Bàn ăn bị bao trùm trong một bầu không khí vô cùng áp lực, cuối cùng vẫn là Bảo Bảo phá vỡ tình cảnh này.
“Ba ơi, con muốn ăn cái đó.” Bảo Bảo chỉ vào bánh sữa chiên trên bàn, giương ánh mắt trông mong nhìn về phía Trần Hi. Bảo Bảo ngồi trên đùi cha, ăn cơm trộn canh trứng của cậu bé, cũng không quên nhờ Trần Hi gắp món ăn yêu thích cho bé.
“Được, Bảo Bảo thích ăn cái này sao?” Trần Hi vừa gắp cho bé con một thanh bánh sữa chiên vừa hỏi nó.
“Vâng, Bảo Bảo thích lắm, ba là tuyệt nhất.” Bé con được ăn bánh sữa chiên ngọt thơm khoái khẩu của bản thân nên cười tít cả mắt, trên mặt còn dính đầy hạt cơm và canh trứng gà. Dương Vũ Phong nhìn khuôn mặt mèo mướp nhỏ nhắn của con trai, dùng yếm nhỏ lau cho bé con. Một nhà ba người ấm áp vô cùng. Mẹ Trần bỗng nhiên cảm thấy như vậy có lẽ cũng tốt, lâu rồi bà không thấy con trai của bà vui vẻ như thế. Cả nhà ăn cơm xong thì chuyển sang phòng khách chuẩn bị một cuộc tam đường hội thẩm*.
*Tam đường hội thẩm: là người có thẩm quyền của ba phân ngành cùng nhau thẩm tra, thụ lý một vụ án. Đó thường là những án kiện lớn, hoặc có liên quan đến những vấn đề nhạy cảm, như những vụ án của nội bộ hoàng gia. Bắt nguồn từ chế độ xét xử và giám sát thời Trung Quốc cổ đại.
“Sắp tới cậu có dự định gì không?” Ba Trần là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
“Sau khi con xuất ngũ thì chuyển tới Cục công an thành phố này làm việc, ngày 17 tháng 9 sẽ đi báo danh.”
“Cậu tốt nghiệp trường quân sự rồi được phân vào quân đội nên hẳn là mang cấp bậc Trung úy, ở trong đó mấy năm như vậy ít nhất cũng lên được Thượng úy, đúng chứ? Nếu tôi nhớ không nhầm, thế thì cậu còn chưa đủ tuổi chuyển việc chứ nói chi là được bổ nhiệm làm cảnh sát ở một thành phố nhỏ xa xôi như thế này.” Ba Trần không chịu buông tha mà vẫn bám riết lấy anh hỏi mãi, ông cảm thấy người trước mặt này không đơn giản. Ông phải vì đứa con trai ngốc nghếch của ông mà hỏi cho rõ ràng.
“Con là con riêng, mẹ của con đã qua đời. Còn ba ruột của con là sĩ quan cấp cao trong quân đội. Lần này có thể thuận lợi đến đây như vậy là nhờ vào ông ấy. Ba của con sắp nghỉ hưu rồi nên gia đình của ba vì tương lai của ông ấy mà gửi con đến đây.” Dương Vũ Phong giải thích tình huống một cách ngắn gọn.
“Vậy trong nhà cậu còn có ai, người đó sẽ đồng ý cho hai đứa ở bên nhau sao?” Mẹ Trần cảm thấy gia đình Dương Vũ Phong quá phức tạp.
“Hiện tại con chỉ có dì cả là người thân duy nhất, con đã kể chuyện về Tiểu Hi cho dì ấy nghe rồi, dì ấy đồng ý. Chú và dì cứ yên tâm, con sẽ đối xử với Trần Hi thật tốt.” Dương Vũ Phong nhìn ba mẹ Trần bằng ánh mắt thành khẩn.
“Sau khi mẹ Trần nghe Dương Vũ Phong nói xong, bà nhìn ba Trần, suy cho cùng thì ba Trần luôn là người đưa ra quyết định trong gia đình này. Trần Hi và Dương Vũ Phong cũng khẩn trương nhìn ba Trần chờ ông tuyên án.
“Nếu đã đến rồi thì ở lại đi, cậu dẫn theo đứa nhỏ nên cũng không tiện ở bên ngoài. Tuy nhiên, tôi đồng ý cho cậu ở lại không có nghĩa là sẽ chấp nhận cậu, chúng tôi cho cậu cơ hội là vì chúng tôi vô cùng yêu thương đứa con trai này.” Ba Trần dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu chúng tôi phát hiện ra cậu có bất kỳ hành vi lừa dối nào, chúng tôi sẽ không bao giờ giao bé Hi cho cậu.”
“Cảm ơn ba mẹ.”
“Con cảm ơn chú, con cảm ơn dì.”