Cầm Tay Nhau Đi Qua Tận Thế

Chương 14: Come out (2)

“Bé con thật là ngoan, cháu mấy tuổi rồi, tên là gì?” Mẹ Trần ôn hòa hỏi.

“Bảo Bảo hai tuổi.” Bảo Bảo giơ hai ngón tay nhỏ mập mạp ra hiệu, sau đó nói: “Bảo Bảo tên là Dương Dương.”

Mẹ Trần nghe xong thì tiếc nuối, hóa ra không phải của nhà bà.

“Tại sao vừa rồi cục cưng lại gọi chú đó là ba?” Vì đứa cháu trai này quá ngoan ngoãn đáng yêu nên mẹ Trần chưa từ bỏ ý định mà hỏi.

Bảo Bảo suy nghĩ một chút, cậu bé cảm thấy cha chính là cha, còn ba là vợ của cha.

“Ba là vợ của cha, cho nên là ba của Bảo Bảo.” Cuối cùng Bảo Bảo đưa ra câu trả lời mà cậu bé cho là vô cùng đúng. Thế là Trần Hi và Dương Vũ Phong bị bé con ngây ngô bán đứng chỉ trong chớp mắt.

Trần Hi cất hành lý xong đi lại thì nghe được lời này của Bảo Bảo, lập tức cảm nhận được ánh mắt sắc bén của ba mẹ Trần nhìn cậu.

“Tự con nói xem đã xảy ra chuyện gì.” Vẻ mặt ba Trần cực kỳ nghiêm túc.

Sự việc xảy ra quá bất ngờ, Trần Hi cũng ngu người, ánh mắt đảo qua đảo lại, không dám nhìn ba Trần.

“Con không nghe ba con đang hỏi sao?” Mẹ Trần nhìn thấy vẻ chột dạ của Trần Hi thì vô cùng sốt ruột.

“Đừng nghe trẻ con nói linh tinh, bé con đó chỉ là con của bạn con thôi.” Trần Hi đã bình tĩnh lại nhưng cũng không biết giải thích thế nào, vốn dĩ cậu còn đang chuẩn bị lật bài ngửa với ba mẹ.

“Có phải ba không cần Bảo Bảo và cha nữa không?” Bảo Bảo không hiểu được ý của Trần Hi nhưng bé con nhạy cảm nhận ra có gì đó không đúng. Bảo Bảo tủi thân nhìn Trần Hi, đôi mắt to long lanh nước, cho dù có khóc hay không đều khiến người khác đau lòng.

Trần Hi cũng quyết định liều mạng. Chết sớm hay chết muộn thì đều là chết, vậy chết sớm đầu thai sớm còn hơn. Trần Hi cắn răng quyết định thật thà, dù sao người ta thường nói thẳng thắng sẽ được khoan hồng. Cho nên trước tiên cậu cười trấn an Bảo Bảo.

“Bảo Bảo ngoan, ba không phải không cần hai người.” Cậu an ủi đứa nhỏ gây rối này trước.

Trần Hi nhìn ba mẹ với vẻ mặt lo lắng, dè dặt nói: “Con sẽ dẫn ba mẹ đến nơi này trước, lát nữa ba mẹ đừng hoảng sợ, nơi đó là thế giới của con.”

Ba mẹ Trần vừa định hỏi Trần Hi đang giở trò quỷ gì thì đột nhiên hoa mắt, ngay giây sau đã ở một nơi non xanh nước biếc. Trong chốc lát, cả hai ngạc nhiên không thôi, vì người lớn tuổi đều kính sợ quỷ thần nên ba mẹ Trần nhìn những gì đang xảy ra trước mắt mà lo lắng bất an.

“Ba mẹ không cần lo lắng, không phải trong kinh phật có một câu ‘nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề*’ sao? Thế giới độc lập này hoàn toàn là của con trai ba mẹ.” Trần Hi nhìn thấy vẻ mặt bất an của ba mẹ nên giải thích rồi dẫn cả hai vào nhà.

*Trong câu mà Phật viết: “Nhất hoa nhất thế giới, nhất thảo nhất thiên đường, nhất diệp nhất như lai, nhất sa nhất cực lạc, nhất phương nhất Niết bàn, nhất tiếu nhất trần duyên, nhất niệm nhất thanh tĩnh.”

Nghĩa là “Mỗi bông hoa là một thế giới, mỗi thân cây là một kiếp phù sinh, mỗi ngọn cỏ là một thiên đường, mỗi phiến lá là một đức Như Lai, mỗi hạt cát là một miền Cực Lạc, mỗi phương là một cõi Niết Bàn, mỗi nụ cười là một trần duyên, mỗi niệm là một sự thanh tịnh.”

Sau khi vào nhà, Bảo Bảo đáng thương lại bị đuổi đến phòng xem phim hoạt hình, nhưng Bảo Bảo lại không có cảm nhận được bản thân đáng thương nên vô cùng vui vẻ xem hoạt hình.

“Trần Tiểu Hi, con đang giở trò quỷ gì vậy, đừng dùng không gian để đánh trống lảng, con mau nói cho mẹ biết con và cha của Bảo Bảo là chuyện gì?” Mẹ Trần nhìn Trần Hi sắp xếp cho Bảo Bảo xong thì bắt đầu làm khó dễ.

“Ba mẹ đừng tức giận, uống trà trước đã rồi từ từ con sẽ giải thích.” Trần Hi dùng ý niệm mang hai ly trà hoa cúc từ trong phòng chứa đồ đặt xuống trước mặt ba mẹ. Sau đó Trần Hi kể lại tất cả mọi chuyện của cậu và Vũ Phong, thêm chuyện không gian và bao gồm cả xuất thân của Bảo Bảo.

Ba mẹ Trần nghe con trai kể lại mới biết con của hai người đã chịu khổ nhiều như vậy. Hiện tại cả hai vui vẻ yên tâm khi thấy con trai hiếu thảo từ bỏ người yêu vì ba mẹ, nhưng đồng thời cũng không thể chấp nhận việc con trai tìm một người “vợ” là đàn ông, ông bà nghĩ lại chuyện cũ mà Trần Hi kể thì sợ hãi vì suýt chút nữa là mất đi đứa con trai. Hai ông bà lớn tuổi rơi vào vòng lặp xoắn xuýt, thật sự vô cùng xoắn xuýt, cực kì xoắn xuýt.

“Ba mẹ, sau khi tụi con cân nhắc kỹ lưỡng mới quyết định ở bên nhau. Bây giờ tụi con đều đang tu luyện, không cần quan tâm cái nhìn của thế gian, có Bảo Bảo rồi lại càng không cần lo lắng vấn đề con nối dõi. Hiện tại Vũ Phong đã từ bỏ sự nghiệp ở thành phố B mà đến đây vì con, ba mẹ hãy chấp nhận anh ấy đi.” Trần Hi tha thiết nhìn ba mẹ của cậu, sợ rằng hai người sẽ không đồng ý.

“Người đó ở đâu?” Ba Trần hỏi.

“Anh ấy đang tu luyện ở phòng luyện công.” Trần Hi nhanh chóng trả lời.

“Chờ cậu ấy ra để ba và mẹ của con xem sao rồi nói tiếp.”

“Vâng, cảm ơn ba.” Trần Hi vừa nghe vậy thì biết ba Trần không làm khó nữa nên mừng rỡ đáp lời.

“Cảm ơn cái gì, mẹ và ba con vẫn chưa đồng ý sẽ cho con và cậu ấy ở bên nhau.” Mẹ Trần không vui.

“Này ông già, vừa rồi ông có ý gì? Ông đồng ý cho bọn nó ở bên nhau?” Khi hai ông bà Trần trở về phòng nghỉ ngơi, mẹ Trần lập tức hỏi đến cùng bắt ba Trần phải trả lời.

“Ôi chao, trước tiên cứ xem thử cái người tên Dương Vũ Phong gì đó là người như thế nào đã.” Ba Trần thở dài.

“Vậy ý của ông là nếu người đó không tệ thì sẽ đồng ý hả?” Mẹ Trần cao giọng.

“Bà cũng biết đó, bé Hi là một đứa rất cố chấp, nếu không chấp nhận thì sợ rằng cả đời này thằng bé cũng sẽ không vui vẻ nổi.”

“Nhưng bé Hi là đứa rất hiếu thảo, nếu chúng ta không đồng ý, chắc chắn con nó sẽ không ở bên người đàn ông đó. Qua vài năm nữa tình cảm cũng sẽ phai nhạt thôi, sau đó lấy vợ sinh con mà đúng không?” Mẹ Trần vẫn kiên trì tự lừa dối chính mình, theo quan niệm bảo thủ của bà, đàn ông và đàn ông không được phép ở bên nhau.

“Bà cũng biết bé Hi là một đứa hiếu thảo, nếu chúng ta không đồng ý chắc chắn thằng bé sẽ quan tâm đến cảm xúc của chúng ta. Thế nhưng người làm cha làm mẹ như chúng ta cũng phải suy nghĩ đến cảm xúc của con cái nữa. Sau khi chia tay bốn năm bọn nó vẫn quay về với nhau cũng đủ thấy tình cảm tốt đẹp nhường nào. Mặc dù bé Hi sẽ không oán hận vì chúng ta chia rẽ hai đứa nó, nhưng thằng bé sẽ ôm nỗi áy náy với người kia, ôm đau khổ vì mối tình không có kết quả mà sống tiếp.” Ba Trần xứng đáng là người làm chủ gia đình, ông hiểu rất rõ con trai của ông.

“Ôi, tại sao lại như vậy chứ? Lúc nhỏ bé Hi rất dễ thương, rất ngoan ngoãn. Khi trưởng thành rồi cũng khôi ngô, hiếu thảo, lại biết kiếm tiền. Ai cũng khen chúng ta có phúc, rất nhiều người muốn gả con gái cho bé Hi nhà chúng ta. Ông này, ông nói xem tại sao bé Hi lại không yêu một cô gái xinh đẹp mà lại cố chấp lựa chọn một người đàn ông chứ?” Mẹ Trần rất đau lòng và bối rối trước việc con trai thích đàn ông.

“Bà à, đừng suy nghĩ nữa, con cháu tự có phúc của con cháu, cứ thuận theo tự nhiên thôi.” Ba Trần an ủi mẹ Trần đang buồn rầu.