Ăn sáng xong, Dương Vũ Phong ôm Bảo Bảo ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách cùng Trần Hi. Bây giờ Bảo Bảo rất thích Trần Hi, cực kì dính lấy cậu.
“Vũ Phong, em cũng có một bí mật muốn kể với anh.” Trần Hi nghĩ nếu đã quyết định trở thành gia đình thì nên nói chuyện không gian với Vũ Phong. Sức khỏe của ba mẹ cũng đã được dưỡng tốt, chờ ba mẹ trở về là có thể dẫn họ vào không gian, hướng dẫn họ tu luyện.
“Có phải em muốn nói đến chuyện quyển bí tịch võ công cổ kia không?” Dương Vũ Phong nhìn vẻ mặt thần bí của Trần Hi, buồn cười suy đoán.
“Cũng không hẳn, trước tiên để em dẫn anh và Bảo Bảo đến chỗ này.”
Dương Vũ Phong còn chưa kịp hiểu ý Trần Hi là gì thì đã bị đưa đến một nơi. Dương Vũ Phong nhìn núi xanh nước biếc xung quanh, trong lòng vô cùng kinh ngạc nhưng lại không lộ ra mặt. Anh nhìn Trần Hi, đợi Trần Hi cho anh một câu trả lời. Bảo Bảo trong ngực Trần Hi cũng tò mò quan sát xung quanh.
“Chào mừng đến với không gian của riêng em.” Trần Hi không được nhìn thấy biểu cảm trợn mắt hốc mồm của Vũ Phong nên có hơi thất vọng.
Cậu vừa dẫn bọn họ đi tham quan không gian, vừa kể lại nguồn gốc mà cậu có được không gian, cuối cùng là nói về những chuyện thần kỳ xảy ra sau đó. Dương Vũ Phong nghe xong ngẫm nghĩ một hồi lại cảm thấy sợ hãi, xém chút nữa là anh đã mất đi Trần Hi mà không hề hay biết.
Thăm thú không gian xong, bọn họ trở lại biệt thự trong không gian, Bảo Bảo vừa vào đã vui vẻ chạy đến phòng xem phim, đòi ầm ĩ muốn xem phim hoạt hình. Khó khăn lắm Trần Hi mới tìm được phim hoạt hình từ trong đống phim, đó là mấy cái cậu đã gom trúng khi đi mua đĩa. Sau khi đuổi bé con đi, hai người lớn mới ngồi xuống sô pha trong phòng khách trò chuyện.
“Bây giờ không gian có ảnh hưởng tới em nữa không?” Dương Vũ Phong vẫn không yên tâm, lo lắng nhìn Trần Hi hỏi.
“Hiện tại không gian không có bất kỳ ảnh hưởng tiêu cực gì với em. Ngược lại còn hấp thu linh lực từ thế giới bên ngoài thông qua em, điều này khá có lợi đối với em.” Trần Hi giải thích.
“Vậy thì tốt nhưng em vẫn nên chú ý nhiều hơn một chút, có biết không?” Dương Vũ Phong cảm thấy chuyện không gian này quá huyền ảo, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
“Không gian đã nhận em làm chủ, em giống như thần điều khiển không gian này vậy. Em cũng có thể chia sẻ không gian với bạn đời. Vũ Phong, cuộc đời của Trần Hi em nhất định phải có anh. Anh có nguyện ý trở thành bạn đời của em, cùng em tu luyện không?” Trần Hi chăm chú nhìn Dương Vũ Phong, chờ đợi câu trả lời của anh.
“Tiểu Hi, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em, trân trọng em, bảo vệ em.” Dương Vũ Phong nhìn Trần Hi, sâu thẳm trong ánh mắt là sự dịu dàng, không còn sắc bén như thường ngày.
“Sau khi không gian nhận anh làm chủ, anh sẽ không thể phản bội em. Nếu anh phản bội tình cảm của chúng ta cũng sẽ bị không gian cắn trả, cơ thể bị phá hủy. Như vậy anh có còn đồng ý nữa không?” Trần Hi chăm chú nhìn Dương Vũ Phong.
“Anh nguyện ý, có thể cùng chung sống với em, vĩnh viễn không chia lìa là anh hạnh phúc lắm rồi. Có thể để thời gian dần dần kiểm chứng tình cảm anh dành cho em.”
“Còn nữa… cái kia… Cái mà em đưa anh vốn dĩ không phải là bí tịch tu chân, nó chỉ là bí tịch võ công của người phàm mà Ẩn môn đã sưu tầm được, còn muốn tu luyện “Ẩn Thần Quyết” thì anh phải phế bỏ hoàn toàn võ công đã từng luyện trước đó.” Trần Hi ấp a ấp úng, vừa nói vừa ngại ngùng không thôi. Cậu chỉ cho Dương Vũ Phong tu luyện võ thuật cổ xưa thông thường, không thuộc nhóm tu chân. Bởi vì Trần Hi không ngờ bọn họ còn có thể ở bên nhau, Vũ Phong lại là người trong quân đội, nên cậu sợ nếu cho Vũ Phong tu luyện công pháp tu chân thì sẽ gây ra rắc rối không đáng có.
“Không sao đâu, ngược lại là anh rất vui vì Tiểu Hi đã biết tự bảo vệ bản thân.” Dương Vũ Phong âu yếm vuốt ve tóc cậu.
“Em đâu có đần, nếu anh không phải người em thích thì ngay cả bí tịch võ công em cũng sẽ không cho anh.” Nhìn thấy Vũ Phong thật sự không để ý, lại còn được người yêu khen ngợi nên Trần Hi không nhịn được mà cảm thấy đắc ý.
Trần Hi thuộc phái hành động, sau khi nhận được lời hứa của Vũ Phong thì lập tức ôm bé con, dắt người yêu ra khỏi không gian. Chuẩn bị để không gian công nhận Vũ Phong là bạn đời của cậu, cùng chung quyền sử dụng không gian. Sau khi rời khỏi không gian, Bảo Bảo tội nghiệp lại bị hai người lớn vô lương tâm đuổi đi chơi một mình.
Trần Hi kéo tay Vũ Phong, cắt một vết thương trên tay anh, vận chuyển linh quyết hấp thụ máu của Vũ Phong vào biển ý thức, dung hòa vào không gian có hình dạng giống Hỗn Độn Châu y như đúc để không gian thừa nhận Vũ Phong là bạn đời của cậu. Trần Hi biết rằng nếu muốn không gian chấp nhận bạn đời của cậu thì cần tiêu hao nhiều linh lực. Thế nhưng cậu không đoán trước được lại cần một lượng linh lực khổng lồ như vậy, bởi vì tiêu hao quá nhiều linh lực nên Trần Hi đã từ cảnh giới mở ra linh hư lùi về giai đoạn cuối của trúc cơ. Đợi khi không gian công nhận Vũ Phong xong, trên khuôn mặt thanh tú của Trần Hi đã trắng bệch không còn một giọt máu.
Dương Vũ Phong nhìn sắc mặt Trần Hi càng lúc càng tái nhợt, trong lòng vô cùng lo lắng nhưng lại không làm gì được. Bởi vì đột nhiên một lượng lớn thông tin ập vào đầu anh, khiến anh choáng váng, đầu đau như sắp nứt ra. Dương Vũ Phong xuất thân từ bộ đội nên có sức khỏe rất tốt, dạo gần đây còn tu luyện võ thuật cổ xưa cộng thêm uống rượu nhân sâm bổ dưỡng của Trần Hi, nên sức mạnh thể chất và tinh thần của anh bây giờ không giống cái người có thể trạng yếu như gà không chịu nổi sự hành hạ là Trần Hi. Vì vậy, khi Dương Vũ Phong tiếp nhận hoàn toàn lượng thông tin khổng lồ như thế lại không hề ngất xỉu như cậu, chỉ là sắc mặt có hơi tái đi một chút.
Sau khi không gian nhận Vũ Phong làm chủ, cả hai người đều mệt mỏi nên nghỉ ngơi một ngày. Trần Hi chỉ có thể từ từ tu luyện mới có thể khôi phục lại cảnh giới đã thụt lùi. Còn Dương Vũ Phong bị Trần Hi đuổi vào không gian để tu luyện, trong lúc đó Trần Hi thường ngồi trên thảm chơi xếp gỗ với Bảo Bảo ở phòng khách.
Dương Vũ Phong vào không gian thì đi đến phòng luyện công ngay, hiện tại nơi đó đã được Trần Hi sử dụng tinh thạch trắng để bố trí trận pháp nên thời gian trong phòng dài hơn gấp mười lần, có thể nói là không cùng thời gian với không gian và thế giới bên ngoài.
Khi ba mẹ Trần du lịch trở về, vừa vào cửa đã nhìn thấy một nhóc con mũm mĩm phấn điêu ngọc trác* gọi Trần Hi là ba, chơi đùa với Trần Hi trên tấm thảm. Ba mẹ Trần không thể bình tĩnh nổi, tại sao bọn họ lại không biết bản thân có một đứa cháu trai lớn như vậy.
(*)phấn điêu ngọc trác: thành ngữ dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ đẹp.
“Ba mẹ đã về rồi.” Trần Hi cũng nhìn thấy ba mẹ, cậu dạy Bảo Bảo gọi ông nội bà nội.
“Cháu chào ông nội, cháu chào bà nội. Bà nội bế Bảo Bảo đi.” Bảo Bảo gọi ba mẹ Trần bằng chất giọng ngọt ngào. Bé con không những không sợ người lạ mà còn vươn tay ra muốn mẹ Trần ôm, bởi vì Bảo Bảo cảm thấy mẹ Trần thật giống như người bà đã chăm sóc cậu bé. Mẹ Trần lập tức bị cháu trai lanh lợi đáng yêu hạ gục trong nháy mắt, vui vẻ bế Bảo Bảo ngồi lên sô pha. Trần Hi nhận lấy hành lý từ tay ba Trần rồi đi cất hành lý. Ba Trần ngồi xuống bên cạnh mẹ Trần, tỉ mỉ quan sát đứa bé trên tay bà, xem cậu bé có điểm nào giống với Trần Hi lúc nhỏ không.