Sau bữa ăn tối, hai người dẫn Bảo Bảo đến công viên gần nhà đi dạo. Bảo Bảo nhìn thấy xe thú nhún thì không chịu đi nữa, dùng bàn tay nhỏ mập mạp chỉ xe thú nhún, la hét đòi ngồi. Chơi được bốn lần mới miễn cưỡng theo hai ba về nhà.
Về đến nhà, hai ông ba tắm cho Bảo Bảo thật thơm tho. Sau khi cậu bé tắm xong thì thấy hơi buồn ngủ, dùng móng vuốt nhỏ dụi mắt. Dương Vũ Phong lau khô tóc cho Bảo Bảo rồi bế cậu bé về phòng ngủ.
Trần Hi tắm xong cũng ngồi trên giường, nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay cứ như một giấc mơ vậy. Người cậu yêu nhất ở ngay bên cạnh, còn hứa sẽ không bao giờ rời xa cậu. Trần Hi chưa từng dám hy vọng xa vời rằng bản thân sẽ có một đứa con, vậy mà bây giờ cũng đã có. Mặc dù đứa nhỏ không phải con ruột của hai người, nhưng mà bé con dễ thương như vậy ai mà không thích cơ chứ? Trần Hi nghĩ đến đây mà vô thức cười ngốc nghếch, thầm nghĩ nếu có thể tiếp tục như thế này thì tốt quá rồi.
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên, Trần Hi thu hồi nụ cười ngu của bản thân lại.
“Vào đi.”
Dương Vũ Phong bước vào, anh mặc đồ ngủ. Vì vừa tắm xong nên tóc vẫn còn ướt.
“Sao tóc vẫn còn ướt vậy, anh lớn như vậy rồi mà không biết tự chăm sóc bản thân mình à.” Trần Hi tìm một cái khăn lông, bảo Dương Vũ Phong ngồi xuống mép giường còn cậu thì đứng trước mặt Dương Vũ Phong lau tóc cho anh.
“Tiểu Hi, Bảo Bảo ngủ rồi.”
“Ừ.” Tiếp tục lau tóc.
“Tiểu Hi, anh nhớ em.”
“Em biết.” Trần Hi còn ngơ ngác chưa kịp phản ứng đã bị sói lớn xấu xa đẩy xuống giường.
“Tiểu Hi, không chỉ có mỗi anh nhớ em mà tiểu Vũ Phong cũng nhớ em nữa.” Dương Vũ Phong đè Trần Hi dưới người, thì thầm những lời âu yếm vào tai cậu, giọng nói nghe có chút quyến rũ. Dương Vũ Phong cúi đầu hôn xuống đôi môi mềm của Trần Hi, một tay nắm lấy tay Trần Hi đặt lên tiểu Vũ Phong đang rục rịch ngóc đầu dậy, một tay trêu chọc nơi nhạy cảm của Trần Hi.
Năm bốn đại học, Trần Hi đã bị Dương Vũ Phong ăn sạch sẽ, cơ thể bị khai phá từ lâu nên cực kì nhạy cảm, cậu nhanh chóng đắm chìm vào đó, mặc cho anh định đoạt.
“Ư… Vũ Phong, không muốn…” Trần Hi thở dốc một cách khó khăn, ngăn cản đôi tay đang làm loạn khắp nơi trên người cậu.
“Bảo bối, anh vì em mà thủ thân như ngọc, chỉ mới hai lần thì sao mà đủ? Nào, chúng ta thử tư thế khác đi…” Đúng lúc Dương Vũ Phong định đổi một tư thế mới để tiếp tục thì Bảo Bảo ở phòng bên cạnh đột nhiên khóc lớn. Dương Vũ Phong chỉ đành bất đắc dĩ mặc quần áo vào, chạy sang phòng bên cạnh nhìn Bảo Bảo.
“Cha ơi…Hu hu hu… không thấy cha đâu…” Dương Vũ Phong đẩy cửa phòng khách thì thấy cậu bé ngồi trên giường khóc lóc đến thấy mà thương. Anh vừa mới đi đến mép giường, bé con đã nhào vào vòng tay anh, túm chặt lấy quần áo anh.
“Cha đi đâu vậy? Cha đừng bỏ rơi Bảo Bảo mà.”
“Cha đâu có bỏ rơi Bảo Bảo, Bảo Bảo ngủ ngoan nha.” Dương Vũ Phong ôm lấy Bảo Bảo, vừa hôn vừa vỗ về tấm lưng của cậu bé.
“Cha sẽ không bỏ rơi con thật sao?” Bảo Bảo mở to đôi mắt đẫm nước vì khóc nhìn cha của nó.
“Ừm. Thật, Bảo Bảo là cục cưng của ba và cha, hai người chúng ta sẽ không bỏ rơi Bảo Bảo đâu.”
Cậu bé nghe được câu trả lời khẳng định của Dương Vũ Phong thì mới cảm thấy yên tâm.
“Cha ơi, Bảo Bảo muốn đi tiểu.”
Dương Vũ Phong bế Bảo Bảo đi vệ sinh xong thì đặt Bảo Bảo lên giường.
“Cha kể chuyện cho Bảo Bảo nghe đi.” Lần này Bảo Bảo không ngủ được, năn nỉ Dương Vũ Phong kể chuyện cho cậu bé nghe. Dương Vũ Phong bị bé con nài nỉ đến hết cách, chỉ đành lật cuốn sách thiếu nhi ra đọc một cách máy móc.
“Cha đọc khó nghe quá đi, con muốn ba đọc cho con.” Bé con cảm thấy cha kể chuyện thật là dở, nhớ đến người ba xinh đẹp lại nấu ăn ngon, thơm thơm mềm mềm hôm nay ở bên cạnh cậu bé thì bắt đầu lên tiếng chê Dương Vũ Phong. Trong suy nghĩ của bé con, vợ của cha là mẹ, cũng là ba xinh đẹp.
“Ba mệt nên ngủ rồi, để cha kể cho Bảo Bảo.”
“Ba ơi, kể chuyện cho Bảo Bảo.” Bảo Bảo tinh mắt nhìn thấy Trần Hi đứng ngoài cửa.
Sau khi Dương Vũ Phong đứng dậy, Trần Hi vào phòng tắm, tắm qua loa một chút. Cậu vừa ra khỏi phòng tắm thì nghe loáng thoáng được giọng của bé con nên tới nhìn xem một chút.
“Bảo Bảo rất thích em.” Dương Vũ Phong dựa vào đầu giường, nhìn Trần Hi nằm ở bên kia, Bảo Bảo nằm giữa hai người, cậu bé đang cực kì vui vẻ.
Trần Hi chưa kể xong chuyện thì Bảo Bảo đã ngủ rồi, Trần Hi cũng nhắm mắt ngủ. Dương Vũ Phong nhìn con trai và người anh yêu nằm ngủ bên cạnh, cảm xúc hạnh phúc và thỏa mãn tràn ngập trái tim anh. Đêm nay, đám xác sống xấu xí cũng không tìm đến giấc mơ gặp Trần Hi.
Cậu ngủ một giấc thật ngon đến tận sáng, đã lâu rồi Trần Hi không được ngủ thoải mái như vậy. Lúc cậu thức dậy, Bảo Bảo và Dương Vũ Phong đều không có ở trong phòng, cậu rửa mặt, thay quần áo ở nhà xong rồi mới đi xuống lầu. Dương Vũ Phong đang làm đồ ăn sáng trong bếp, còn Bảo Bảo thì ngồi trên thảm tự chơi với khối xếp hình trong phòng khách.
“Ba là một con sâu, mặt trời chiếu đến mông rồi, xấu hổ, xấu hổ quá đi.” Cậu bé nói xong lại tự chơi xếp gỗ.
“Dậy rồi à, anh sắp nấu xong bữa sáng rồi.” Dương Vũ Phong nghe được tiếng của Bảo Bảo, nghiêng người ra khỏi bếp nói với Trần Hi. Cậu đi tới, dựa vào cửa phòng bếp, nhìn bóng người đang bận rộn kia, trái tim tràn ngập hạnh phúc.