Cuối cùng, loại dung dịch vi-rút nguyên chất này được sử dụng lên cơ thể người, người đầu tiên bị lây nhiễm vi-rút có triệu chứng mắt đỏ ngầu, vẻ mặt hung ác, hành vi trở nên điên loạn, khát máu nhưng chức năng cơ thể vẫn giống như người bình thường.
Trong viện nghiên cứu càng ngày càng có nhiều đối tượng bị lây nhiễm. Bởi vì sự sơ sót của nhân viên bảo vệ mà các sản phẩm thí nghiệm trong phòng nghiên cứu chạy ra khỏi viện. Phần lớn sản phẩm thí nghiệm đều bị bắt trở về trong âm thầm, còn mấy con cá lọt lưới tấn công người khác thì bị bắn chết tại chỗ. Những người bị sản phẩm thí nghiệm làm chảy máu cũng được mang về viện nghiên cứu, bọn họ đều xuất hiện các triệu chứng giống nhau.
Từng cảnh tượng lướt qua trong giấc mơ của Trần Hi, cậu quan sát tình hình diễn biến giống như đang xem phim vậy, nhưng cậu không biết rằng những điều này sẽ thật sự xảy ra.
Vi-rút dần dần biến dị, ban đầu, người bị nhiễm vi-rút sẽ có biểu hiện giống như bị cảm lạnh, đồng thời người đó cũng mất đi khả năng miễn dịch. Ba ngày sau thì chết, sáu tiếng sau khi chết thì sống lại, hay nói đúng hơn là biến thành xác sống. Xác sống ở giai đoạn hai giống như những người chết bình thường, tứ chi cứng ngắc, trên cơ thể đầy vết hoen gỉ của tử thi, ăn thịt con người theo bản năng. Bọn chúng không còn chức năng cơ thể như con người nữa mà đã trở thành một loài khác. Cơ thể bọn chúng cũng sẽ thối rữa theo thời gian. Muốn tiêu diệt được vi-rút xác sống cấp hai phải phá hủy hệ thống não bộ của nó.
Một ngày nọ, viện nghiên cứu rối loạn, sản phẩm thí nghiệm bị lây nhiễm bạo động. Cuối cùng do không kiểm soát được tình hình, người phụ trách viện nghiên cứu chỉ còn cách cho nổ tung cả viện nghiên cứu và quái vật bên trong. Thời khắc tiếng nổ lớn vang lên cũng là lúc khói độc cuồn cuộn bốc lên trời, mọi người không biết vi-rút cũng sẽ phát tán rộng rãi trong không khí theo làn khói, dần dần khuếch đại ra toàn thế giới. Một tháng sau, bệnh cúm bắt đầu xuất hiện tràn lan ở nhiều nơi trên thế giới. Ba ngày tiếp theo, có rất nhiều người chết.
Sáu tiếng biến đổi cuối cùng chính là cơn ác mộng của Trần Hi bắt đầu. Trần Hi nhìn những người xung quanh đều biến thành xác sống, bắt đầu nhào về phía cậu. Mùi hôi thối xộc vào mũi khiến cậu không kịp đề phòng mà bị đám xác sống nhấn chìm rồi ăn thịt. Cơn đau từ cơ thể bị chia năm xẻ bảy khiến cậu vô cùng sợ hãi. Lúc Trần Hi tỉnh lại, mùi hôi của xác sống dường như vẫn còn quẩn quanh bên mũi.
Về sau, vi-rút biến dị lần thứ ba, thời gian con người biến thành xác sống rút ngắn lại chỉ còn ba tiếng. Sau khi họ nhiễm bệnh, da thịt sẽ trở nên xanh đen, móng tay sắc nhọn, khả năng di chuyển nhanh như tốc độ chạy của con người, máu cũng chuyển sang màu đen.
Mỗi ngày Trần Hi đều mơ thấy xác sống giống như có hẹn trước với chúng vậy. Khi cậu ngủ, đám xác sống bắt đầu mừng rỡ lao tới bất kể sống chết, khiến cậu buồn bực vô cùng. Cách hẹn gặp nhau của bọn họ cũng liên tục được nâng cấp trở nên đa dạng hơn. Mới đầu Trần Hi rất sợ, cậu liên tục né tránh nhưng vẫn không cẩn thận bị xác sống bắt đi rồi ăn thịt. Tục ngữ nói rất đúng, thói quen là một thứ cực kỳ đáng sợ, suốt một tuần bị tấn công, Trần Hi đã quen với sự nhiệt tình kia của đám xác sống, khuôn mặt đáng sợ và mùi hôi gay mũi cũng trở nên quen thuộc. Cậu bắt đầu phản kháng kịch liệt, còn quyết chí sau này chỉ bản thân cậu mới có thể tấn công xác sống, nhất định không để xác sống vùi dập lại.
Trần Hi cầm một thanh đao lớn đứng trong đống đổ nát chiến đấu với đám xác sống, mở miệng gào lên: “Mẹ nó, mấy thứ xấu quắc tụi bây chết hết đi, chết đi, chết đi. A ha ha, ông đây là bất khả chiến bại, xác sống là cái thá gì chứ?”
Tám giờ sáng cuối tuần ngày 2 tháng 9 năm 2012, ba mẹ Trần đã đi du lịch từ hai ngày trước. Chỉ còn Trần Hi ở nhà, bởi vì buổi tối hôm trước, cậu vừa tương thân tương ái với xác sống hơi mãnh liệt nên buổi sáng cứ nằm một đống trên giường không dậy nổi.
“Đinh đong… Đinh đong…” Tiếng chuông cửa vang lên. Trần Hi nhất quyết ôm đầu làm như không nghe, tiếp tục nằm trên giường giả chết.
“Đinh đong… Đinh đong…” Người ngoài cửa vẫn kiên trì nhấn chuông, Trần Hi nổi giận đùng đùng vén chăn ra, mang giày vào, lao xuống dưới lầu, mất kiên nhẫn mở cửa ra.
“Mới sáng sớm, là tên nào quấy rầy giấc ngủ của ông đây?” Cậu vừa mở cửa ra thì lập tức sững sờ. Dương Vũ Phong đứng ngoài cửa, mặt cười rạng rỡ. Tay trái ôm một đứa trẻ trắng nõn khoảng chừng hai tuổi, tay phải xách một cái vali lớn.
“Vợ ơi, anh đến nè, chắc là em phải chứa chấp anh rồi.”