Cầm Tay Nhau Đi Qua Tận Thế

Chương 9: Gương vỡ lại lành (1)

Dương Vũ Phong nhìn Trần Hi đang mở cửa. Trần Hi mặc đồ ngủ, cổ áo ngủ mở rộng để lộ xương quai xanh trắng nõn. Mái tóc đen nhánh rối tung nghịch ngợm vểnh lên, bởi vì mới ngủ dậy nên đôi mắt mơ màng như có sương mù bao phủ, một bên mặt trắng nõn vốn dĩ hồng hào lại vì tức giận mà nhuộm màu đỏ ửng.

Hình như Tiểu Hi cao hơn rồi, chắc là cao khoảng một mét bảy mươi tám, cũng xinh đẹp hơn, không hổ là vợ anh. Cho dù cậu chỉ mặc đồ ngủ thì cũng hết sức quyến rũ, làm anh muốn ôm một cái quá. Ngay lúc Dương Vũ Phong đang suy nghĩ lung tung thì một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa trước mặt đóng lại. Trong lòng Dương Vũ Phong trở nên lo lắng, anh không chắc liệu rằng Trần Hi có chấp nhận anh không.

Trần Hi đóng cửa lại, thầm nghĩ người đứng ngoài kia là ảo giác của cậu, nhất định là ảo giác. Cậu lắc đầu một cái lại mở cửa ra lần nữa nhưng đập vào mắt vẫn là cảnh tượng như cũ. Lần này Dương Vũ Phong không cho Trần Hi có cơ hội đóng cửa nữa, đẩy Trần Hi đang ngơ ngác sang một bên, nghênh ngang đẩy cửa bước vào.

Trần Hi ngây ngốc đóng cửa lại, đi theo sau lưng anh, nhìn anh đặt hành lý xuống cạnh bàn trà nhỏ, vô cùng tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha rồi chỉnh lại quần áo cho cậu bé, cảm giác như đang ở nhà của anh vậy.

“Cha ơi, chú xinh đẹp này nhìn ngốc nghếch quá đi.” Cậu bé được Dương Vũ Phong ôm nhìn chú xinh đẹp trước mắt, cảm thấy cậu thật là khờ.

Trần Hi bị giọng nói non nớt của cậu bé làm cho tỉnh táo lại. Cậu bé là một đứa nhỏ dễ thương, trắng trẻo mập mạp, đôi mắt đen láy mở to trông rất thông minh sống động. Hiện tại, cậu bé đang ngoan ngoãn làm ổ trong lòng Dương Vũ Phong, giương cặp mắt tò mò quan sát Trần Hi.

“Cục cưng, đây không phải là chú xinh đẹp, gọi ba đi, em ấy là vợ của cha đó.” Dương Vũ Phong bảo cậu bé gọi Trần Hi là ba, một mặt muốn xem thử thái độ của Trần Hi, mặt khác thì quả thật anh có ý định này.

“Ai là vợ của anh?” Trần Hi nổi giận, cũng không chấp nhận cái người không mời mà đến này.

“Em đó.” Ngoài mặt Dương Vũ Phong trả lời như đó là chuyện đương nhiên nhưng trong lòng lại sợ Trần Hi từ chối.

“Cha ơi, con đói.” Trần Hi đang muốn nói gì đó thì đứa nhỏ lên tiếng, nhìn Dương Vũ Phong bằng gương mặt tội nghiệp.

“Cha làm đồ ăn ngon cho con nha.” Dương Vũ Phong sờ cái đầu nhỏ của thằng nhóc, thầm nghĩ trong lòng rằng con trai thật ngoan, còn nhỏ mà đã biết giải vây cho cha của con. Sau đó hai cha con một lớn một nhỏ trưng ra đôi mắt đáng thương nhìn Trần Hi.

Trần Hi nhìn dáng vẻ tội nghiệp này của hai cha con, tất cả lửa giận của cậu đều tiêu tan hết. Dựa theo nguyên tắc người đến là khách, Trần Hi cúi người, vừa nhìn cậu bé trong lòng Dương Vũ Phong vừa dùng giọng nói ấm áp hỏi: “Bé con muốn ăn cái gì nào?”

“Ba ơi, Bảo Bảo là một cậu bé ngoan, Bảo Bảo không có kén ăn đâu.” Cậu bé ra vẻ bản thân là một đứa trẻ ngoan, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh nhìn Trần Hi. Trần Hi lập tức bị sự đáng yêu này hạ gục, cậu rất thích con nít, đặc biệt là khi đối mặt với những đứa nhỏ dễ thương thì cậu càng không thể cưỡng lại được, cũng quên luôn chuyện Bảo Bảo vừa gọi cậu là ba.

“Chỉ cần là Tiểu Hi làm thì đều ngon hết.” Cha của cậu bé ngồi bên cạnh cũng mặt dày xen vào. Dương Vũ Phong thấy Trần Hi không bài xích anh và đứa nhỏ thì nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

“Anh xem phim hoạt hình cùng với thằng bé trước đi.” Trần Hi lườm anh một cái, mở tivi lên, ném điều khiển từ xa cho kẻ ngốc đang cười hì hì ở bên cạnh.

Trần Hi sắp xếp ổn thỏa cho hai cha con kia ở phòng khách xem tivi xong, cậu xoay người đi rửa mặt xong rồi mới đi vào bếp. Trần Hi lấy hai ly sữa lắc dâu tây từ trong không gian ra, còn có rau củ và trái cây mà Dương Vũ Phong thích ăn. Cậu nhanh chóng đặt sữa lắc dâu tây lên miếng lót ly cho hai cha con ở ngoài phòng khách, sau đó bắt đầu nấu đồ ăn.

Một lúc sau, Trần Hi đã chuẩn bị xong bữa sáng. Cậu làm một tô súp đậu hũ gạch cua đơn giản, lại làm thêm một dĩa bánh củ sen, hấp một nồi sủi cảo.

“Bữa sáng được làm xong rồi, mau lại ăn đi.” Trần Hi vừa nói vừa lấy chén, đũa và muỗng ra, múc cho mỗi người một chén súp đậu hũ gạch cua. Đến khi hai cha con bước vào, Trần Hi như ma xui quỷ khiến mà bế lấy Bảo Bảo từ trong ngực Dương Vũ Phong, đặt lên đùi cậu, cầm muỗng nhỏ đút nó ăn. Dương Vũ Phong cảm thấy vợ của anh thật hiền huệ nhưng anh không thể để cho người nào đó biết suy nghĩ này, nếu không cậu sẽ xù lông lên mất.

“Tiểu Hi, trông dáng vẻ lúc nãy của em giống như vừa mới thức dậy nên chắc là cũng chưa ăn sáng nhỉ?” Dương Vũ Phong ân cần múc cho Trần Hi một chén súp đậu hũ gạch cua.

“Ba ơi, Bảo Bảo có thể tự ăn được.” Cậu bé nhìn người ba mới nhậm chức của bản thân, kiêu ngạo ưỡn ngực nhỏ. Trần Hi buồn cười đưa muỗng cho Bảo Bảo, trông dáng vẻ khi ăn của cậu bé cũng rất có phong cách người lớn. Lúc này Trần Hi mới bắt đầu ăn phần của cậu, thỉnh thoảng còn gắp cho cậu bé bánh củ sen.

“Quả thật tay nghề của Tiểu Hi càng ngày càng tiến bộ, có thể vượt qua được đầu bếp của nhà hàng luôn rồi.” Người nào đó nhiệt tình ăn ngốn nghiến, giống như bị bỏ đói mấy ngày rồi vậy. Trần Hi nhìn Dương Vũ Phong như thế thì trong lòng dâng lên chút ngọt ngào, giống như trở về khoảng thời gian bọn họ chưa chia tay kia.