Dư Ngọc vội chạy tới giảng hòa: “Cha mẹ, đừng cãi nhau nữa.”
Dư phu nhân nói với nàng ấy: “Ngọc nhi đây không phải là chuyện của con, về phòng đi.”
Bà ấy tiếp tục nói: “Trước kia ông đã hứa, đích nữ thì sẽ có quyền được lựa chọn phu quân, thứ nữ mới phải nghe theo sự sắp xếp của ông, vậy mà bây giờ ông lại muốn đẩy Ngọc nhi cho Ôn thiếu soái.”
“Dư Chấn, ông tính thất hứa sao?”
Dư lão gia giận dữ quát lên: “Đồ đàn bà ngu ngốc.”
“Nếu có thể kết thành thông gia với Ôn thiếu soái là chuyện tuyệt vời đến mức nào.”
“Nếu tôi đưa Yên nhi cho hắn thì hắn có thể vì một thứ nữ mà trao cho Dư gia quyền lực sao?”
“Nếu gã Ngọc nhi qua đó, chắc chắn sẽ là chính thê, còn Yên nhi là chỉ có thể làm thϊếp mà thôi.”
“Không, dù như thế nào tôi cũng sẽ không gả Dư Ngọc cho hắn, nếu ông muốn thì lấy Thanh Yên ra đi, đừng đυ.ng tới con gái tôi.”
Trong khi hai người đã cãi nhau gây gắt dưới phòng khách thì ở trên lầu, Dư Thanh Yên đứng ngay cầu thang im lặng nhìn xuống dưới.
Một lúc sau, nàng quay trở về phòng ngủ.
“Tiểu thư.”
Tỳ nữ lo lắng gọi nàng một tiếng, nhưng Dư Thanh Yên không đáp, nàng bước vào phòng, đóng cửa lại.
Thì ra…
Có mẹ ruột được bảo vệ thì sẽ như thế.
Nước mắt nàng không kiềm chế được mà rơi xuống.
“Mẹ ơi… mẹ ơi.”
Không được, nàng không thể trở thành thϊếp của vị Ôn thiếu soái kia.
Dư Thanh Yên từng tự hứa với bản thân, thà gả cho một người nghèo là chính thê cũng không đồng ý làm thϊếp của nhà giàu.
Hơn nữa, nàng và Lâm Hiên đã định ước với nhau, anh ấy đã hứa sau khi nàng đủ tuổi sẽ đưa cha mẹ tới cửa cầu thân, rước nàng làm chính thất.
Nàng tin vào lời Lâm Hiên nói, tin vào tình cảm từ thời thơ ấu của hai người họ.
Ngày hôm sau, sau khi học về Dư Thanh Yên đã bị gọi tới phòng của đích mẫu.
“Yên nhi tới rồi sao, mau vào đi.”
“Mẫu thân cho gọi con.”
Nàng bước vào trong, ngoan ngoãn đứng yên một chỗ.
“Tới đây ngồi đi, chúng ta nói chuyện một chút.”
Nàng ngồi xuống chiếc đối diện với Dư phu nhân.
Bà ấy nâng tách trà nhấp nhẹ một ngụm rồi thả xuống: “Chắc con biết ta gọi con đến để nói chuyện gì rồi đúng không?”
Dư Thanh Yên gật đầu: “Vâng.”
Bà ta hài lòng, tiếp tục nói: “Ý của Ôn thiếu soái ta sẽ cho người thăm dò, còn con cứ ngoan ngoãn đợi tin tức là được.”
Dư phu nhân không hề hỏi ý kiến của nàng mà đang thông báo cho nàng biết.