“Dư lão gia, xin hỏi đây là ai?”
Dư Thanh Yên giật mình, hơi ngẩng đầu nhìn Ôn Cữu một chút liền cụp mắt xuống.
Dư phu nhân lên tiếng: “À, đây là thứ nữ Dư Thanh Yên của nhà chúng tôi.”
“Yên nhi hãy chào Ôn thiếu soái đi con.”
Dư Thanh Yên bước lên, làn váy đung đưa nhẹ.
Nàng hơi khụy gối về phía hắn, nhẹ giọng nói: “Thật vinh dự được gặp ngài Ôn thiếu soái.”
Khóe môi Ôn Cữu cong lên, hắn nhìn đỉnh đầu của nàng, đáp lời: “Ta cũng rất vui khi được gặp nàng, Dư nhị tiểu thư.”
Bữa tối bắt đầu.
Trên bàn ăn chỉ có tiếng trò chuyện của Dư lão gia và Ôn Cữu.
Ôn Cữu thỉnh thoảng mới đáp lại một câu, đa số toàn là Dư lão gia bắt chuyện.
Dư Thanh Yên và Dư Ngọc đều im lặng chuyên tâm dùng bữa tối.
“Không biết thiếu soái đã có ý trung nhân chưa?”
Dư lão gia cuối cùng cũng vào chuyện chính.
Ôn Cữu khẽ cười đáp: “Vẫn chưa có.”
“Người như thiếu soái chỉ cần ngoắc tay một cái là sẽ có rất nhiều người phụ nữ muốn đi theo mà, ha… ha.”
Dư lão gia tiếp tục nói: “Đích nữ của tôi cũng chưa hứa hôn, tôi và phu nhân đang tìm một gia đình tốt cho con bé.”
Dư phu nhân căng thẳng, siết chặt cái muỗng trong tay, nói: “Đúng vậy, tôi cũng đang lo cho hôn sự của Yên nhi nữa.”
“Mấy ngày nay luôn đau đầu vô cùng.”
Dư Thanh Yên giật mình, ngẩng đầu nhìn đích mẫu của mình.
Gương mặt của Dư lão gia thì đanh lại, có dấu hiệu nổi giận.
Ông liếc nhìn bà, như thể đã nhìn thấy ý định của Dư phu nhân.
“Ha… ha…”
Tiếng cười của Ôn Cữu thu hút sự chú ý của mọi người.
Hắn đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt nhìn về phía Dư Thanh Yên.
“Nếu có thể, tôi sẵn sàng giúp Dư phu nhân giải quyết chuyện đau đầu này một tay.”
___
“Bà bị điên sao, tại sao lại lôi con bé Yên nhi vào chuyện này?”
Ôn Cữu vừa đi, Dư lão gia lập tức bùng nổ, cãi nhau với Dư phu nhân ngay ở phòng khách.
Dư phu nhân bình tĩnh nói: “Ông nói gì tôi không hiểu?”
“Bà không hiểu, tôi thấy bà còn hiểu rất rõ đấy.”
“Tôi tính để Ngọc nhi gả cho ngài ấy, như vậy thì Dư gia sẽ giống như hổ mọc thêm cánh.”
“Nhưng tại bà mà mọi thứ đã bể hết rồi.”
Dư phu nhân cũng tức giận đáp lại ông: “Tôi không thể đứng nhìn ông bán Ngọc nhi cho thú dữ để đổi lấy quyền lực.”
“Con bé là con ruột của tôi, tôi sẽ không đứng nhìn con bé rơi vào cái hố đó.”
“Còn Yên nhi, nó là thứ nữ, vốn dĩ những chuyện này phải là trách nhiệm của nó.”
“Chứ không phải của Ngọc nhi.”