Ôn Cữu thu hồi tầm mắt, nói: “Đi đi.”
“Vâng ạ.”
Chiếc xe màu đen mang bảng hiệu lái đi, bất kỳ chiếc xe nào trên đường khi nhìn thấy nó cũng đều tự động dạt sang một bên nhường đường.
Ôn Cữu ngồi trên ghế sau, hai mắt lại.
Nhưng hắn không hề ngủ, đột nhiên lên tiếng hỏi Trần Hoài: “Ngày đến Dư gia dùng bữa tối là ngày mấy?”
Trần Hoài nhanh chóng cho hắn câu trả lời: “Bốn ngày nữa ạ.”
“Được.”
Trần Hoài nhìn qua kính xe thì thấy bàn tay trên đùi của Ôn Cữu đang gõ lên gõ xuống.
Đây là hành động thể hiện rằng hắn đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Trần Hoài có chút khó hiểu, bởi vì anh ta chưa bao giờ thấy thiếu soái của mình phải suy nghĩ vì một buổi gặp mặt với những gia tộc bình thường đó.
___
Trên dưới Dư gia đều tất tận dọn dẹp để đón Ôn thiếu soái trong truyền thuyết đến nhà ăn tối.
Vào ngày hôm đó, tỳ nữ của Dư phu nhân bỗng nhiên gọi Dư Thanh Yên qua phòng bà ấy.
“Thưa mẫu thân, người tìm con có việc gì sao ạ?”
Dư Thanh Yên cẩn thận bước vào trong.
Thấy nàng tới Dư phu nhân liền đứng dậy: “Yên nhi tới rồi sao, lát nữa đón tiếp Ôn thiếu soái nên ta đã chuẩn bị cho con một bộ y phục.”
“Nào, hãy mặc nó đi.”
Dư Thanh Yên nhìn về phía đó, theo thói quen từ chối: “Con có y phục rồi thưa mẫu thân.”
“Hơn nữa vài ngày trước, mẫu thân đã may cho con rất nhiều y phục mới rồi ạ.”
Dư phu nhân cười nhẹ: “Ta cho con thì con cứ nhận lấy đi.”
Nói xong bà không hề cho Dư Thanh Yên cơ hội từ chối nữa.
“Bà vυ', đưa Yên nhi đi thay đồ đi.”
“Tuân lệnh phu nhân.”
___
Chiếc xe quân đội chạy vào trong sân của Dư gia thì dừng lại.
Một đôi giày da bước xuống, Dư lão gia lập tức tiến lên bắt tay: “Thật hân hạnh vì mời Ôn thiếu soái đến nhà tôi dùng bữa tối.”
“Tôi cũng rất hân hạnh.”
Ôn Cữu thả tay ra rồi cùng ông ta đi vào trong nhà.
“Mời ngài vào, hướng này.”
Vừa vào đến nhà thì Ôn Cữu nhìn thấy có ba người phụ nữ đang đứng đợi.
Dư lão gia giới thiệu: “Đây là phu nhân của tôi, còn đây là đích nữ của tôi, con bé tên là Dư Ngọc, bây giờ đang học năm hai ở học viện tư thục.”
“Dư Ngọc, tiến lên chào thiếu soái đi con.”
Từ đầu đến cuối Dư lão gia không hề nhắc gì tới Dư Thanh Yên đang đứng sau lưng Dư phu nhân và Dư Ngọc.
Dư Ngọc tiến lên một bước, dịu dàng chào hỏi: “Chào Ôn thiếu soái, tôi đã nghe cha nhắc rất nhiều về ngài.”
“Hôm nay thật vinh dự được gặp mặt.”