Chim Hoàng Yến Của Ôn Thiếu Soái

Chương 10

Dư phu nhân không hề hỏi những câu như “con có đồng ý?” hay không.

Có lẽ bởi vì Dư Thanh Yên là thứ nữ nên nàng mới không có quyền lựa chọn, không có quyền nêu lên ý kiến của mình.

Dư Thanh Yên rất cảm kích ơn dưỡng dục của Dư gia và Dư phu nhân.

Các gia đình khác, đích mẫu thường hay chèn ép thứ nữ đến nỗi sống không bằng chết.

Nhưng bà ấy lại không như vậy.

Dư phu nhân không hề cắt bớt chi tiêu của nàng, không đày đọa nàng, đôi khi còn quan tâm đến ăn mặc của nàng.

Cho nên Dư Thanh Yên rất quý mến bà, nàng cũng hiểu nổi khổ của bà đang trải qua.

Không ai muốn nữ nhi ruột rịt của mình gã cho một người như thế cả.

Nhưng không phải như vậy mà nàng trở thành vật thế.

Tuy Dư Thanh Yên không trực tiếp đáp trả nhưng nàng sẽ hành động.

“Con trở về đi.”

“Vâng ạ, chúc mẫu thân ngủ ngon.”

Nàng trở về phòng, khóa cửa lại.

Dư Thanh Yên ngồi xuống bàn học của mình, lấy từ trong hộc tủ ra một chiếc hộp.

Nàng dùng chìa khóa được giấu kín của mình mở ra.

Bên trong là vài tờ ngân phiếu có mệnh giá cao và một ít đồ kỷ niệm.

Số tiền này đã được nàng dành dụm rất lâu, để sau này sẽ có dịp dùng đến.

“Có lẽ, đã tới lúc rồi.”

___

“Yên Yên, anh biết mấy nay em có tâm sự, hãy kể cho anh nghe được không?”

Lâm Hiên đã nhìn thấu từ trước.

Nhưng bây giờ anh không thể chịu nổi nên mới phải mở miệng hỏi nàng.

Anh lo lắng cho nàng, bởi vì anh rất yêu nàng.

Dư Thanh Yên ngẩng đầu nhìn Lâm Hiên, nàng cắn môi, đôi mắt đần đỏ lên.

“Yên Yên đừng khóc, hãy nói cho anh nghe, anh sẽ giúp em.”

Cuối cùng Dư Thanh Yên cũng kể ra hết.

“Đích mẫu, muốn gả em cho Ôn thiếu soái làm thϊếp.”

“Không… Không thể được.”

Lâm Hiên hoảng hốt ôm chầm lấy nàng, Dư Thanh Yên nằm trong lòng anh khóc nức nở.

Anh siết chặt lấy nàng, vội vã nói: “Sau khi học xong, anh về nhà nói chuyện chúng ta với cha mẹ.”

“Rồi cha mẹ anh sẽ tới Dư gia nói chuyện với cha em.”

“Anh sẽ cưới em làm chính thê, cả đời này sẽ không nạp thϊếp.”

“Cha em chắc chắn sẽ đồng ý, sẽ không ép gả em cho Ôn thiếu soái nữa.”

“Yên Yên hãy đợi anh, hãy đợi anh.”

Dư Thanh Yên gật đầu: “Cho dù anh không cứu em, em vẫn sẽ tự cứu lấy mình.”

Lâm Hiên kéo nàng ra khỏi lòng mình, nhìn vào gương mặt đẫm lệ của nàng, lo lắng hỏi: “Em tính làm gì?”

Dư Thanh Yên cúi đầu, tay siết chặt lấy làn váy: “Em sẽ bỏ trốn.”