Trọng Sinh Nuôi Dưỡng Chồng Yêu

Chương 59

Lo cô lãng phí tiền bạc, anh Hứa khuyên nhủ nói: “Cô gái, cô phải cẩn thận khi mua cổ phiếu của Thân Phong.Tôi nghe nói rằng công ty của họ gần đây đã xảy ra chuyện, nói rằng có người muốn rút tiền đầu tư, còn nói công ty này sớm muộn gì cũng sẽ đóng cửa. Cô xem độ tăng trưởng gần đây của nhà máy Điện tử XX, Nông nghiệp XXX, Nhà máy dệt may XX và Khoáng sản XX ấy...”

Cố Cẩm không nghe kỹ những cổ phiếu được giới thiệu sau đó, cô đang nhớ lại các sự kiện của Thân Phong mà sau này nghe nói tới. Nhưng cô không tìm thấy bất cứ ký ức nào liên quan tới chuyện khủng hoảng gì đó.

Có điều, cô có nhìn thấy cuộc phỏng vấn của chủ tịch Thân Phong - Thời Nguyên Bân.

Ông ta nói Thân Phong từng gặp phải một số khó khăn, khó khăn lớn nhất là lúc có một số cổ đông đã rút cổ phần của họ vào thời điểm quan trọng của công ty, lúc đó công ty đang thực hiện một dự án mới.

Đồng thời cũng là lúc ông vừa kết thúc một đoạn tình cảm, ly hôn với người vợ đầu tiên.

Vấn đề tình cảm là do tổ chương trình đào ra.

Sau đó còn nói ông ta ly hôn chưa lâu đã lại kết hôn, Thời Nguyên Bân cũng thừa nhận rằng, lần kết hôn thứ hai là cuộc liên hôn gia tộc.

Cố Cẩm chìm trong trí nhớ, cô không biết mình tính có đúng không. Nếu đúng thì là lúc này Thời Nguyên Bân đang trong quá trình ly hôn với người vợ đầu tiên hoặc là đã ly hôn xong rồi.

Nếu là vậy, Cố Cẩm liền do dự giữa việc mua cổ phiếu và đầu tư.

Cô nghĩ một lúc, liền nói với anh Hứa còn đang giới thiệu xu thế cổ phiếu cho cô: “Tôi chỉ nhìn trúng Thân Phong, mua mười ngàn trước đi.”

“...Mười ngàn?”

Anh Hứa nghĩ rằng hai chị em còn trẻ thế này, nhiều lắm cũng chỉ mua vài trăm đồng. Ai ngờ cô vừa mở miệng đã mua mười nghìn tệ, điều này khiến anh Hứa không khỏi chấn động.

“Đúng, giờ có thể vào điền phiếu chưa? Tôi còn có chuyện khác phải làm.”

“Được, được chứ, mời cô đi theo tôi.”

Tuy đây không phải lần đầu bắt được khách sộp, nhưng anh Hứa vẫn rất kích động, số khách sộp anh ta nhận rất ít, hơn nữa đây là lần đầu tiên có khách nhỏ tuổi thế này.

Tiếp sau đấy, Cố Cẩm mở một tài khoản dưới sự chỉ dẫn của đối phương. Cô điền vào mẫu đơn đăng ký và mua mười ngàn tiền cổ phiếu của Thân Phong, tổng cộng là ba nghìn năm trăm cổ phiếu.

Sau khi giao dịch xong, cô đưa cho anh Hứa một trăm đồng tiền phí, rồi dẫn cậu nhóc vẫn luôn yên lặng rời khỏi.

Lần này cô tới khoa học kỹ thuật Thân Phong.

Vào thời điểm này, Thân Phong vẫn chưa được niêm yết, chiếm tầng tám và chín của một tòa nhà văn phòng cao cấp ở thành phố Thâm.

Cố Cẩm đứng dưới lầu nhìn tòa nhà văn phòng cao cấp toàn mặt kính vô cùng bắt mắt ở thời đại này.

Nhìn tầng tám và tầng chín, cô hơi nhướn mày, ánh mắt cực kỳ hứng thú.

Cố Cẩm thu ánh mắt lại, nhìn đứa nhỏ bên cạnh: “Tiểu An có mệt không?”

“Không mệt ạ.” An Minh Tế nhìn vào nhà cao tầng trước mặt, trong mắt lóe lên một tia khó hiểu.

Nghe cậu nói không mệt, Cố Cẩm dẫn cậu vào tòa nhà văn phòng, qua đại sảnh rồi đi thẳng vào thang máy, bấm số đi lên tầng chín.

Thang máy dừng ở tầng chín, nhưng vị trí nơi này hơi gần lối đi bộ, không vào thẳng khu vực của Thân Phong.

Cố Cẩm dẫn đứa trẻ ra ngoài để tìm văn phòng.

“Em sai rồi, A Bân, xin anh đừng ly hôn. Chuyện này em thật sự sai rồi, sau này em sẽ không dám nữa, xin hãy tha cho em lần này đi...”

Vừa đi được hai bước, cô đã nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ truyền tới từ lối đi bộ.

“Bội Văn, chúng ta không có khả năng đâu, khi cô lựa chọn nằm bên cạnh người đàn ông khác, cô nên nghĩ tới ngày này sẽ đến!”

Giọng nói nho nhã của người đàn ông vang lên, vừa nghe đã biết là một người rất dịu dàng.

Người phụ nữ khóc lóc nói: “Em sai rồi, em thật sự sai rồi, A Bân, xin anh tha thứ cho em một lần, em biết em sai rồi mà...”

“Bội Văn, tôi có thể tha thứ cho cô, nhưng cuộc hôn nhân của chúng ta không thể tiếp tục được. Chuyện này sẽ khiến thể xác và tinh thần tôi không thể chịu đựng nổi từng phút từng giây.”

Dù giọng nói rất dịu dàng, nhưng mỗi lời nói lại cứ như ẩn chứa mũi dao sắc bén.

Phía trước truyền tới tiếng bước chân, nghe có vẻ rất vội vã.

Rất nhanh, chủ nhân của giọng nói ấy đã xuất hiện, là một người đàn ông cao ráo đẹp trai, rất nam tính.

Lúc nhìn thấy Cố Cẩm và An Minh Tế, anh ta hơi ngẩn ra, sau đó vẻ mặt có hơi gượng gạo.

Một người đàn ông cao lớn chạy về phía cầu thang, vừa chạy vừa hét: “Bân Tử, tên họ Khâu kia lại tới nữa, nói dù thế nào gã cũng phải rút cổ phần, tôi có khuyên thế nào cũng không được.”

Anh ta đã biết nơi này có người từ lâu, nên chạy thẳng tới luôn.

Lúc Cố Cẩm nhìn thấy người đàn ông đi ra từ cầu thang kia, trong mắt cô lộ ra tia kinh ngạc, mang theo mấy phần sáng tỏ.

Tuy người này giờ đây có hơi “non nớt”, nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ của Thời Nguyên Bân - chủ tịch Thân Phong sau này.

Đứng bên cạnh anh ta là một người phụ nữ mặc váy trắng, với mái tóc xoăn lọn lớn thời thượng nhất, rất xinh đẹp, ăn mặc cũng chỉn chu. Nhưng qua cuộc nói chuyện giữa hai người trước đó là có thể biết người phụ nữ này không hề yên phận.

Khi Thời Nguyên Bân nhìn thấy bạn thân kiêm bạn học là Tôn Khải Vinh với sắc mặt lo lắng chạy tới, anh ta hơi cau mày lại.

Tên họ Khâu kia là nhà đầu tư của công ty họ, gần đây thường xuyên đòi rút cổ phần, lần này không biết là lần thứ bao nhiêu rồi.

Đối phương quyết tâm muốn rút cổ phần, trong lòng Thời Nguyên Bân cảm thấy bực bội. Biết người ta muốn đi, họ làm thế nào cũng không giữ lại được, họ đã đưa ra sự nhượng bộ lớn nhất rồi, nhưng đáng tiếc vẫn không thể lay động trái tim của đối phương.

Giọng nói của anh ta rất dứt khoát: “Vậy thì để anh ta rút, đồng thời trả lại số tiền đầu tư cho anh ta theo hợp đồng.”

Tôn Khải Vinh cau mày: “Làm vậy thì dự án nghiên cứu gần đây của chúng ta sẽ bị bỏ dở, đây là thời khắc mấu chốt của công ty, những cổ đông khác đang nhìn chằm chằm đó.”

“Tôi cũng đâu còn cách nào khác?!” Thời Nguyên Bân hiếm khi tỏ ra tức giận thế này.

Hơn nữa, đa phần là tới từ vợ của anh ta - Dương Bội Văn.

Trước đó một tuần, cô ta còn vui vẻ nói với anh ta rằng cô ta đã mang thai, anh ta sắp làm ba rồi.

Lúc đó anh ta như bị sét đánh trúng người, cảm thấy mình không quen người phụ nữ đã bầu bạn với anh ta từ thời trung học tới đại học, chờ anh ta đi du học về rồi nhanh chóng kết hôn này!

Thế mà cô ta lại phản bội mình!

Nếu không phải anh ta đi du học, rồi tình cờ làm xét nghiệm trong bệnh viện thì anh ta cũng không biết là mình không thể có con.

Nếu đã không thể có con, vậy đứa con trong bụng vợ mình là con của ai đây? Rõ ràng trên đầu anh ta đã mọc ra hai cái sừng dài rồi.

Vì vợ lừa dối, nên anh ta lựa chọn ly hôn.

Bây giờ Dương Bội Văn cứ bám lấy anh ta, nói rằng sẽ phá thai, đòi anh ta tha thứ.

Thời Nguyên Bân không thể chấp nhận chuyện này, dù đi du học nhiều năm, song từ tận sâu trong xương tủy của anh ta cũng không thể tha thứ cho người vợ đã phản bội mình.

Hiếm lắm mới thấy Thời Nguyên Bân tức giận, Tôn Khải Vinh và Dương Bội Văn đều ngẩn ra.

Tôn Khải Vinh là lo lắng và quan tâm, còn Dương Bội Văn thì hoảng sợ bất an.

Tôn Khải Vinh mím môi: “Tôi nghe cậu.”