Có điều nhìn vẻ mặt của họ liền biết thuốc cho thêm nước suối cũng đau y như uống vậy.
Cô còn cho ít đi rồi đó.
...
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Cố Cẩm đã tỉnh.
Giấc mơ này, cô ngủ không yên ổn lắm, luôn mơ thấy cảnh kiếp trước, cảnh nhà họ Chân và nhà họ Lưu cấu kết với nhau xuất hiện liên tục trong mộng của cô.
Vì thế lúc mở mắt ra, tâm trạng của cô cũng không được tốt lắm.
Ngồi dậy từ trên giường, cô nhìn về phía cậu nhóc vẫn còn đang ngủ say, nhẹ nhàng đi xuống.
Vừa ra khỏi phòng, Cố Cẩm nhìn phòng khách trống không biết nhóm anh họ còn đang ngủ.
Cô đi rửa mặt, đánh răng, suy nghĩ xem hôm nay có đi tới nơi giao dịch chứng khoán không.
Bây giờ đã đến thành phố Thâm, không thể tới mà không làm gì được, cho dù cổ phiếu cô nhìn trúng tăng không quá nhiều, hơn nữa còn chưa chạm đáy. Nhưng tới cũng đã tới, phải làm chút gì đó mới được, lần sau tới đây còn chưa biết là khi nào.
Cố Cẩm trở về phòng lấy chứng minh thư cùng thẻ ngân hàng và quần áo cô mang tới.
Có một chiếc sườn xám cô mua ở thành phố Vạn Hải và mấy bộ quần áo vận động thoải mái mua sau này.
Trong thời đại này, thương hiệu Nike đã xâm nhập thị trường nội địa, Cố Cẩm cũng mua hai bộ vì nó thoải mái.
Hôm nay cô phải ra ngoài nên mặc một chiếc quần dài màu đen, áo phông trắng có logo của Nike, một chiếc áo khoác màu đỏ trắng mỏng, thoáng khí, cùng với một đôi giày xanh đỏ đan xen.
Lúc cô thay đồ, phát hiện cậu nhóc đã tỉnh, bởi vì hơi thở của cậu không còn đều đều như trước nữa.
Cho dù vậy, cô cũng chẳng quan tâm, sau khi mặc xong liền quay đầu nhìn vào đôi mắt của cậu bé.
“Em đói không?”
Đôi mắt của An Minh Tế trong suốt, mơ màng lắc đầu rồi lại gật đầu.
Thấy dáng vẻ ngơ ngác của cậu, Cố Cẩm lấy quần áo mới ra đặt lên giường: “Dậy đi, chị đưa em đi ăn đồ ngon.”
Biết cậu nhóc xấu hổ nên để đồ xong cô liền ra đi ra khỏi phòng.
Khi đến phòng khách, Cố Cẩm buộc tóc thành kiểu tóc đuôi ngựa, không cao, không thấp. Sau đó, cô tìm thấy một cây bút bi và một tờ giấy trắng. Để lại lời nhắn rằng cô đưa cậu nhóc ra ngoài, nhóm người Cố Gia Kiệt sau khi tỉnh dậy thì có thể xuống lầu ăn cơm rồi ở khách sạn dưỡng thương.
An Minh Tế rửa mặt, đánh răng, mặc quần áo xong liền đi ra ngoài.
Trong phòng có nhà vệ sinh, cô sợ đánh thức cậu nhóc nên mới đi ra ngoài rửa mặt.
Cố Cẩm giơ tay, cười híp mắt: “Đi thôi.”
Cậu nhóc giơ cái tay đầy thịt ra nắm lấy bàn tay thon dài của cô.
Hai người dắt tay nhau ra khỏi phòng, bữa sáng trong khách sạn rất tinh tế và đa dạng, có bánh mì, salad và giăm bông kiểu phương Tây.
Cố Cẩm và cậu nhóc không thích ăn mấy món này, họ ăn hoành thánh, bánh bao và trứng gà.
Sau khi ăn xong, hai người đi ra khỏi khách sạn, trong lúc chờ taxi, cô hỏi đứa bé bên cạnh: “Bữa sáng có ngon không?”
An Minh Tế nghe vậy, nhăn mặt, hai má phồng lên: “Không ngon, không ngon bằng chị A Cẩm nấu.”
Không thể không nói Cố Cẩm rất thích nghe câu này, mặc dù đồ ăn của khách sạn cũng không tồi.
Cô sờ đầu cậu bé, cảm thấy đối phương đã cao hơn so với trước.
Lúc mới đầu gặp, cậu nhóc mới chỉ cao tới eo cô, mà giờ đã vượt rồi.
Không phải là ảo giác của cô, cậu nhóc thực sự đã cao lên rồi, nụ cười của Cố Cẩm càng sâu hơn.
Một chiếc taxi dừng bên cạnh hai người.
Cố Cẩm dắt cậu nhóc lên xe, không đợi tài xế hỏi cô đã nói thẳng: “Đi tới sở giao dịch chứng khoán ạ.”
Tài xế dẫm phanh, lái xe tới sở giao dịch chứng khoán thành phố Thâm.
Mới sáng sớm, lượng người xếp hàng trước cổng sở giao dịch không nhiều nhưng cũng không ít.
Cố Cẩm ra khỏi xe, dắt cậu bé, không tham gia xếp hàng.
Ở thời đại nào cũng có một loại người tồn tại, đó chính là người đầu cơ trục lợi, bán vé chợ đen.
Con số cô muốn giao dịch không ít, tìm một người như vậy là thích hợp nhất, có người dẫn đường sẽ bớt không ít phiền phức.
Cố Cẩm kéo cậu nhóc đứng sang một bên, tùy ý liếc nhìn người xung quanh, nhìn những người không xếp hàng mà đang chú ý đến những người khác.
Những người này đang quan sát đám đông xếp hàng mua chứng khoán, tất cả họ đều ăn mặc sạch sẽ và chỉnh tề trong bộ vest và giày da.
Cố Cẩm có chú ý một vài người, nhưng sau cùng cô tập trung vào một người đàn ông mặc vest màu xanh với chiếc cặp táp màu nâu.
Chỉ có người này là trong mắt không lộ ra ánh sáng tham lam khi nhìn người khác như những người kia.
Cô nhìn cậu nhóc đang khó hiểu, dắt cậu đi về phía anh ta.
Người đàn ông này rất mập mạp.
Khi nhìn thấy một cô gái dẫn theo một cậu bé đi tới, trong mắt anh ta lóe lên vẻ khó hiểu, đối phương ăn mặc rất tinh tế, vô cùng nổi bật so với đám người xung quanh.
Tưởng là chị em tới hỏi đường, lúc hai người lại gần, anh ta cười híp mắt: “Sao thế? Có phải lạc đường rồi không?”
Trong mắt anh ta, hai người đều làm trẻ vị thành niên lớn tầm mười năm mười sáu tuổi nhỏ tầm bảy tám tuổi.
Cho nên thái độ anh ta rất nhẹ nhàng.
Cố Cẩm lấy chứng minh thư và thẻ ngân hàng trong túi mình ra, lắc lư trước mặt anh ta.
Cô cười nói: “Anh tên gì?”
Vừa thấy chứng minh thư của cô, anh ta biết cô đã thành niên rồi, lúc nhìn thấy cả thẻ ngân hàng, anh ta như hiểu ra gì đó.
Mặc dù khuôn mặt của Cố Cẩm trông có vẻ như chưa đủ tuổi, nhưng anh sẽ không bao giờ từ chối bất cứ ai đến làm ăn với anh ta.
Nụ cười trên mặt anh ta không giảm đi: “Tôi họ Hứa.”
Cố Cẩm gật đầu tỏ vẻ đã biết: “Anh Hứa, tôi có nhìn trúng một loại cổ phiếu, không biết anh có hứng thú nhận hay không?”
Trong lòng anh Hứa nghĩ cô nói chuyện rất khách sáo, cứ như người lớn vậy, có điều cô đúng là đã trưởng thành rồi, chỉ là trông hơi non thôi.
Cố Cẩm vừa nói xong, anh Hứa đã lập tức trả lời: “Tất nhiên rồi. Không biết cô muốn mua bao nhiêu? Chúng ta không cần xếp hàng, bây giờ có thể vào trong điền phiếu, nhưng cô muốn mua bao nhiêu thì đều phải trả một phần trăm chi phí ở chỗ tôi.”
Với Cố Cẩm mà nói, một phần trăm không hề nhiều, cô gật đầu: “Được.”
Cô gật đầu không chút do dự khiến anh Hứa có hơi nghi ngờ.
Có điều anh ta vẫn nở nụ cười: “Không biết cô nhìn trúng cổ phiếu nào?”
“Tình hình cổ phiếu khoa học kỹ thuật Thân Phong giờ thế nào?”
Sắc mặt của anh Hứa lập tức thay đổi, bởi vì ban đầu cổ phiếu này vốn đã không được nhiều người ưa chuộng, bây giờ cũng là kiểu nửa sống nửa chết.
Khoa học kỹ thuật Thân Phong là một công ty năm ngoái khai trương tại nơi này, hình như gần đây công ty vẫn luôn nghiên cứu thăng cấp máy tính, còn xảy ra chút chuyện.
Anh Hứa thấy Cố Cẩm còn trẻ, trong lòng nghĩ đúng là làm bừa.