Trọng Sinh Nuôi Dưỡng Chồng Yêu

Chương 60

Sau khi nghĩ xong, anh ta cắn răng: “Nếu không được thì tôi về nhà tìm ba mẹ tôi, xem ở nhà máy dệt trong nhà có lấy thêm được chút tiền nào không.”

Nhà anh ta mở nhà máy dệt may, số tiền đầu tư cho Thân Phong lúc đầu là do anh ta lấy từ trong nhà, chỉ là thời buổi bây giờ ngành dệt may không dễ kiếm tiền nữa.

Có điều anh em gặp nạn, anh ta không thể bỏ mặc.

Thời Nguyên Bân vỗ vai anh ta: “Không cần đâu, họ cũng chẳng dễ dàng gì, cứ chịu đựng thêm một thời gian xem nữa sao.”

Hai người đi về phía văn phòng làm việc, mặc kệ Dương Bội Văn ở sau lưng.

Lúc đi tới bên người Cố Cẩm và An Minh Tế, Thời Nguyên Bân tỏ ra khó hiểu hỏi: “Hai em có chuyện gì à? Đến tìm người sao?”

Công ty hiện giờ có mấy chục người quản lý, kỹ thuật, hành chính, nhân sự, chăm sóc khách hàng, anh ta tưởng hai người đi tìm người thân.

Cố Cẩm nhìn Thời Nguyên Bân ở khoảng cách gần, cảm thấy người thanh niên này là một người có triển vọng, khuôn mặt thanh tú, tính cách ôn hòa, nói chuyện từ tốn. Rõ ràng đi du học từ thời còn trẻ, lôi kéo các nhà đầu tư trong và ngoài nước, thành lập công ty khoa học kỹ thuật Thân Phong.

Sau những nỗ lực không ngừng và dựa vào một hệ thống quản lý hoàn chỉnh, anh ta đã trở thành người đầu tiên của các công ty công nghệ trong tương lai.

Đối mặt với ông chủ lớn trong tương lai, Cố Cẩm không hề cảm thấy lo lắng, trong lòng chỉ cảm thấy kỳ lạ khó tả.

Bởi vì cô quen thuộc với một Thời Nguyên Bân tóc bạc trắng, tuổi ngoài năm mươi, hay xuất hiện trong các bản tin tài chính.

Cô cười hỏi người trước mặt: “Vừa rồi em nghe nói có cổ đông của công ty anh rút cổ phần, không biết đối phương giúp bao nhiêu vốn?”

Thời Nguyên Bân cau mày không nói gì, Tôn Khải Vinh thì cảnh giác hỏi: “Em hỏi những chuyện này làm gì?”

Cô Cẩm híp mắt, trong mắt mang theo ý cười, vẻ mặt bình tĩnh: “Nếu như có thể, em định đầu tư vào quý công ty.”

“...” Thời Nguyên Bân.

“...” Tôn Khải Vinh.

Không nói tới hai người không nói lên lời, ngay cả Dương Bội Văn đang khóc phía sau cũng không nói nên lời.

Cố Cẩm trông chỉ mới trạc tuổi học sinh của cô ta, thế mà cô lại dám nói muốn đầu tư, cô ta cảm thấy thật hoang đường.

Thế là ánh mắt cô ta nhìn Cố Cẩm và An Minh Tế mang theo vẻ coi thường, cứ như một học sinh hư vậy.

Cô ta bước tới, dùng giọng người lớn trách mắng hai người bọn họ: “Học sinh ở đâu mà lại không đi học, chạy tới đây giở trò lừa gạt là sao? Người nhà các cô cậu đâu, không biết quản lý cô cậu à? Gia đình thế nào mà lại dạy ra kiểu người như cô cậu thế, tuổi còn nhỏ không lo học mà chỉ biết trốn...”

“Xin hỏi cô là ai thế?”

Nhìn người phụ nữ khiến người ta thấy ghét, tự cho mình là đúng này, nụ cười trên mặt Cố Cẩm biến mất, lạnh lùng nhìn cô ta, trong mắt hiện lên sự kinh thường và giễu cợt.

“Cô... Tôi là giáo viên, cô là học sinh trường nào hả? Tôi nhất định sẽ tố cáo với trường cô, giáo viên nào mà dạy ra một đứa học sinh hư...”

Cố Cẩm lại lần nữa ngắt lời cô ả: “Xin lỗi nhé, đầu tiên tôi không phải học sinh ở thành phố này, cô không có tư cách quản tôi. Hơn nữa, giáo viên sau này của tôi là ai không liên quan tới cô! Dù sao tố chất và nhân của tôi phẩm cũng cao hơn cô.”

“Một người phụ nữ không trung thành với hôn nhân như cô không có tư cách nói chuyện với tôi, dù là nhân phẩm hay đạo đức, nghề nghiệp của cô đều khiến người ta nảy sinh nghi ngờ. Một giáo viên không có đạo đức như cô khiến tôi thấy thật bất hạnh, đồng thời cảm thấy lo lắng cho những học sinh được cô dạy dỗ!”

Đời trước cho dù cô không trở thành một người phụ nữ chân chính, nhưng cũng không hề lựa chọn phản bội trong một cuộc hôn nhân như vậy, đó chính là giới hạn của cô.

Cho dù sau này nam nữ nɠɵạı ŧìиɧ nhiều, tỷ lệ ly hôn rất cao, cô vẫn giữ vững giới hạn của mình.

Đối với Dương Bội Văn, người tự cho mình là đúng, không trung thành với hôn nhân này, cô rất không thích, nhất là thái độ đáng ghét tự đại của cô ta.

Nếu đối phương không chọc cô, cô cũng chẳng thèm quan tâm, nhưng người này lại không biết điều, tự mình tới gây chuyện.

Câu nói của Cố Cẩm vừa rồi cứ như đang tát thẳng vào mặt Dương Bội Văn.

Thời Nguyên Bân và Tôn Khải Vinh nghe mà há hốc mồm.

Vẻ mặt Dương Bội Văn vặn vẹo: “Cô... cô... cô... Tuổi còn nhỏ mà lại ác độc như thế!”

“Ác độc tới mấy cũng không so nổi với bộ mặt dày của cô.”

Cố Cẩm cười khẩy, rồi quay đầu nhìn Thời Nguyên Bân, hỏi: “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa nãy, không biết có thể nói không?”

Thời Nguyên Bân không trả lời câu hỏi của cô mà nói: “Xin chờ một chút.”

Anh ta đi tới cạnh Dương Bội Văn, kéo tay áo cô ta đưa vào trong thang máy.

Những người ở đây gần như đều biết chuyện hết rồi, anh ta cũng không giấu giếm gì, mà nói thẳng: “Chuyện ly hôn làm càng nhanh càng tốt, cô không cần phải nói gì với cha mẹ hai bên, cũng chẳng tốt đẹp gì.”

“A Bân, em sai rồi, anh đừng đối xử với em như thế...”

“Bội Văn, cô hiểu tôi mà, chuyện này không có cơ hội cứu vãn nữa đâu.”

Thời Nguyên Bân nhìn cô ta một cái, khi thang máy đóng lại thì quay người rời đi.

Anh ta đi tới trước mặt Cố Cẩm, vẻ mặt nghiêm túc trả lời câu hỏi trước đó của cô: “Bên kia đã đầu tư một trăm năm mươi ngàn, chiếm 5% cổ phần của công ty, nhưng số tiền này bao gồm thành tích của các thành viên khác trong công ty trước đây. Nếu cô muốn 5% cổ phần này, có thể phải trả thêm hai mươi ngàn, tức là một trăm bảy mươi ngàn.”

Một trăm bảy mươi ngàn bây giờ tương đương năm triệu sau này.

Cố Cẩm xem xét số tiền còn lại trong thẻ, gật đầu: “Tôi muốn đầu tư, nhưng không biết công ty của anh có hoan nghênh không?”

“Tất nhiên là hoan nghênh rồi, khoản đầu tư của cô là vinh dự của khoa học kỹ thuật Thân Phong, nhưng hiện tại tôi cần xử lý vấn đề thành viên sắp rút cổ phần.” Vừa nói, anh ta vừa giới thiệu Tôn Khải Vinh bên cạnh: “Cậu ấy tên Tôn Khải Vinh, là giám đốc của công ty, cô có thể đi với cậu ấy vào văn phòng để bàn bạc kỹ hơn.”

“Được.”

Cố Cẩm rất thích người thẳng thắn, nhanh nhẹn thế này.

Tôn Khải Vinh nhìn anh em tốt của mình với vẻ mặt kỳ lạ, kéo anh ta sang một bên nhỏ giọng nó: “Bân Tử, cậu vẫn ổn chứ? Hai người kia chỉ là trẻ con thôi, có khi là tới đây gây rối đấy, sao cậu lại tin được chứ?”

Thời Nguyên Bân mỉm cười: “Có lẽ đây là cơ hội cho Thân Phong chúng ta đấy, nếu không thử làm sao cậu biết đó là thật hay giả. Nếu nó là thật thì chúng ta không cần lo lắng về vấn đề tài chính nữa. Còn nếu là giả, vậy cứ coi như là một thú vui trong cuộc sống, cũng chẳng có gì cả.”

“Cậu...” Tôn Khải Vinh thực sự không biết phải nói gì về người bạn thân này.

“Đi đi, cậu đi cùng họ đến văn phòng và nói về tình hình của công ty. Tôi sẽ đi gặp tên họ Khâu kia, anh ta không thể lấy đi toàn bộ một trăm năm mươi ngàn được. Nếu nó trở thành tiền tệ, vậy các cổ đông khác sau này sẽ muốn đi là đi, hôm nay phải cho anh ta một bài học trước đã.”

Trong mắt Thời Nguyên Bân lóe lên vẻ mưu tính, thương nhân theo đuổi lợi ích là chuyện ngàn năm không đổi.

“Được, tôi đợi tin tốt của cậu.”

Tôn Khải Vinh còn nói gì được nữa chứ, anh ta nhìn bạn thân đi tới phòng tiếp khách, sau đó dẫn Cố Cẩm và An Minh Tế tới tới phòng làm việc của mình.