Tô Li nhìn dòng chữ trên Thiên Đạo chi thư, vẻ mặt phấn khích:
[Lương Thiên Trọng là tên ở dơ không tắm rửa!!]
[Mấy trăm năm!! Chưa từng tắm rửa một lần!!]
Lương Thiên Trọng cau mày, vung ống tay áo lên, nét mặt đầy vẻ không đồng tình: Ông ta dùng trừ trần thuật, tắm rửa làm gì?
Thật là thừa thãi!
Có thời gian này, luyện tập thêm vài lò đan không tốt hơn sao?
[Lần trước sau khi luyện vỡ lò, ông ta để mùi thối trên người cả tháng, trừ trần thuật đâu thể khử mùi!!]
[Hay lắm, làm thối um mũi phu nhân của ông ta suốt cả tháng!]
[Lương phu nhân, rốt cuộc ngươi chọn ông ta vì gì vậy?]
[Chọn vì ông ta lớn tuổi, chọn vì ông ta không tắm rửa??]
Lương Thiên Trọng bị nghẹn họng.
[Trời ạ, Lương Thiên Trọng còn thích móc chân nữa chứ.]
[Không chỉ móc chân, ông ta còn…]
Nghe giọng nói từ trên trời giáng xuống vẫn hứng thú bừng bừng như cũ, Lương Thiên Trọng không nhịn được nữa, nhấc Tề Vũ đang trọng thương lên, bay về chỗ của mình.
Không thể tiếp tục ra tay, lỡ như tạo ra tiếng rộng, dẫn giọng nói từ trên trời giáng xuống đến đây, thì thể diện của ông ta sẽ mất hết!
Chờ đến khi trở về điện, ông ta sẽ dạy dỗ đồ đệ mình “cho tốt”.
[Ơ đi rồi à??]
Tô Li nhìn thoáng qua bóng dáng của Lương Thiên Trọng, tiếc nuối khép Thiên Đạo chi thư trong thức hải lại, sau đó sự chú ý của nàng quay về người bên cạnh.
Bạch Tử Vân đứng trước mặt, choáng váng bởi tu vi của Lương Thiên Trọng, không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Nàng ấy chỉ nhớ mang máng Tề Vũ bị chưởng sự chân nhân đánh vài quyền.
Nàng ấy ngây ngốc nhìn theo hướng Tề Vũ rời đi, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, lòng đầy đau xót mà lo lắng cho hắn ta.
Cảm nhận được ánh mắt từ người bên cạnh, lòng nàng ấy bồn chồn lo lắng quay đầu lại. Giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ, giọng nàng ấy run rẩy, pha lẫn một chút tức giận không dễ nhận ra:
“Tại sao chưởng sự chân nhân lại đối xử với Tề sư huynh như vậy? Chẳng phải Tề sư huynh là đệ tử duy nhất của ông ấy sao?”
Nàng ấy cũng không mong chờ Tô Li sẽ trả lời, tự an ủi bản thân: "Tề sư huynh mạnh mẽ như vậy, nhất định sẽ không sao đâu."
Tô Li nhìn Bạch Tử Vân với vẻ mặt dịu dàng nhưng không hối hận, lại nghĩ đến dáng vẻ thất hồn lạc phách của nàng ấy khi bị Tề Vũ uy hϊếp, im lặng trong chớp mắt, giọng nói vô cùng thành khẩn:
"Ngươi có nhiệm vụ phải yêu một tên khốn à?"
Bạch Tử Vân với vẻ mặt "sao ngươi có thể nói Tề sư huynh như vậy", vô cùng nghiêm túc giải thích: "Hôm nay chỉ là xảy ra một chút ngoài ý muốn."
“Có thể ngươi không biết, Tề sư huynh thực ra đối xử với ta cực kỳ tốt.”
“Ví dụ như thế nào?” Tô Li biết nghe lời phải hỏi.
Hàng mi dài của Bạch Tử Vân hơi rung động, giọng nói chứa đựng một tia thẹn thùng: “Tề sư huynh cực kỳ quan tâm ta, thường xuyên hỏi han ta có chỗ nào không thoải mái không.”
“Cũng chỉ là…… hỏi han?”
Bạch Tử Vân nghe được câu hỏi sau của nàng, hơi nắm chặt tay, giọng nói cao hơn một chút: “Huynh ấy biết ta không thoải mái sẽ bảo ta nghỉ ngơi cho tốt, uống nhiều nước ấm!”
“Cũng chỉ là… nói?”
Giọng nói của Bạch Tử Vân càng lúc càng lớn, càng thêm dồn dập:
“Tề sư huynh dù rất bận rộn, vẫn sẽ dành thời gian đến thăm ta!”
“Cũng chỉ là…… thăm?”
Bạch Tử Vân siết chặt tay:
“Tề sư huynh còn, còn…… đưa cho ta một khối đá có khắc tên ta!”
“À… Ngươi là nói cái thứ không có chút linh khí nào, chính bản thân ngươi cũng có thể khắc một phòng đầy đá như vậy á hả?”